Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Các mũi tên đồng loạt bay tới, không chỉ trực tiếp bắn thẳng về phía bọn họ mà còn có mấy trăm người bắn cung nâng cao cung tên, đồng loạt bắn hàng vạn mũi tên vào giữa

Góc nghiêng này chính là vì tránh có người từ chỗ cao dùng khinh công thoát được!

Thượng Quan Băng cũng là một mỹ nhân lạnh lùng trong ngoài không đồng nhất, nhìn thì lạnh như băng, thật ra trong lòng rất nóng nảy

Khi thấy tình hình này, nàng lập tức rút kiếm ra ngăn cản mũi tên, đồng thời nghiêng đầu nói với Vân Tiêu Náo: “Ta cũng muốn đi chứ! Những người nhìn mưa tên này giống như có vẻ sẽ để ta đi hay sao?”


Lúc này Vân Tiêu Náo cũng không3rảnh nói chuyện với nàng, cầm đoản kiếm cất trong tay áo cản mưa tên từ đối diện bắn tới, trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột!

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, là động tĩnh do binh lính ùa đến

Sau đó bọn họ lập tức nghe thấy giọng nói của Tiêu Sơ Cuồng truyền đến, dường như là nói với Thượng Quan Bằng: “Gọi ta một tiếng Cuồng ca ca, ngươi lập tức có thể đi khỏi đây!”

Tiểu Sơ Ảnh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm huynh trưởng nhà mình, vẻ mặt như “ta không quen hắn, có quỷ mới biết hắn”!

Mà vào lúc này, người của Thần Cơ doanh cũng lần lượt ùa tới, đứng thành một0hàng ở sau lưng đám người Vân Tiêu Náo.

Sau khi Thượng Quan Bằng nghe xong câu kia của Tiêu Sơ Cuồng, suýt nữa không nén nổi buồn nôn mà trực tiếp phun ra câu: “Đánh rắm!” Bởi vì thật sự quá buồn nôn nên nàng hơi run tay, thể là ngăn cản trượt một mũi tên trước mặt!

Ngay khi nàng tưởng chừng như mình sắp trúng tên! “Vào!” Một cái phi tiêu từ cách đó không xa bay tới, trực tiếp đánh gãy mũi tên kia!

“Dừng tay!” Một tiếng quát vang lên, trong không khí còn mang theo áp lực! Tất cả mọi người lập tức dừng lại


Khí trang này rất cường đại, tuy không bằng Phượng Vô Trù vừa mở miệng nói là lập tức khiến tất cả mọi5người muốn khom lưng khuỵu gối, nhưng giọng nói của người này tuyệt đối đủ để làm tất cả mọi người chấn động, cũng lập tức dừng tay! Tất cả cùng nhau quay đầu sang.

Đó chính là Diêm Liệt! Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhướng mày liếc nhìn Võ Lưu Nguyệt, lạnh giọng mắng: “Trong vòng trăm dặm nơi Vương ở, các ngươi cũng dám tự tiện động binh?”

Giọng hắn truyền đến

Sắc mặt của mỗi người trong đội hộ vệ Vương Kỵ đều lạnh như băng, vẻ mặt như đao, bước đi chỉnh tề! Sau đó bọn họ vây quanh toàn bộ người của Võ Lưu Nguyệt.

Sắc mặt Võ Lưu Nguyệt trắng bệch, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này

Xưa nay, trong vòng trăm dặm4nơi Phượng Vô Trù ở, không được sự cho phép của hắn mà đã động binh thì bị coi là khiêu khích vương quyền của hắn, ắt sẽ bị bắn chết toàn bộ! Lúc ấy nàng ta chỉ muốn ngăn cản những người này nhưng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy


Tiêu Sơ Cuồng nghe thấy lời này thì vội nói: “Diêm Liệt đại nhân, chúng ta còn chưa động binh! Chỉ vì nhìn thấy bọn họ đang bắt nạt người của chúng ta nên ta định tới khuyên bảo, hóa giải mâu thuẫn!” Trên đời này không có mấy ai không biết quy củ này của Phượng Vô Trù, ngay cả công chúa quanh năm ở trong thâm cung như Võ Lưu Nguyệt cũng biết, đương nhiên hắn9ta không thể không biết

“Hừ!” Thượng Quan Băng liếc hắn ta một cái

Người này nói thật giống như tới để giúp, nhưng vừa rồi hắn mới tùy tiện mở miệng đã hại mình suýt nữa trúng tên! Còn hóa giải mâu thuẫn nữa chứ, đúng là chuyên gia đào hố hại người mình.

Một tiếng hừ lạnh phát ra, nàng nghiêng đầu nhìn Diêm Liệt một cái, nghĩ tới cái phi tiêu vừa rồi của đối phương...

Vân Tiêu Náo nhìn về phía Đạm Đài Dục Đường rời đi, lúc này bóng dáng người ta cũng đã đi xa mất! Đối phương lại cưỡi ngựa đi, nếu định chạy theo thì nhất định sẽ không thể nào đuổi kịp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận