Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Vì khoảng cách xa nên cung nó không đủ để bắn trúng được đối phương, nó chỉ có thể bắn chết vài tên áo đen mà thôi!

Hiện tại đường phố đã lâm vào hỗn loạn

Cùng lúc đó, tiếng sáo của Đạm Đài Dục Đường càng lúc càng lớn, gương mặt của Doanh Tần bên dưới lớp mặt nạ cũng càng khó duy trì vẻ mặt như bình thường! Hắn cắn môi, nuốt ngược ngụm máu sắp phun ra khỏi miệng vào bụng rồi mới hé môi nói: “Tiểu Dạ Nhi, ta không sao! Ngươi dẫn người đi trước đi, không biết trong tay Đạm Đài Dục Đường có bao nhiêu thuốc độc nữa, chắc chắn nàng ta còn có âm mưu!” Dựa theo tình hình trước mắt, Lạc Tử Dạ đương nhiên biết bọn họ cần phải đi, nhưng nàng3chắc chắn sẽ không bỏ Doanh Tần ở lại và đi trước! Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, nàng liếc nhìn Doanh Tần rồi nói: “Muốn đi thì cùng đi!” Mę nó! Thật ra nàng đang cảm thấy hơi tức giận

Lúc trước nàng chỉ nghĩ rằng người mình cần đối phó là đám người Long Ngạo Địch, Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh thôi, nàng còn tưởng là mình đã chuẩn bị tốt lắm rồi chứ

Ai mà ngờ được một kẻ như Đạm Đài Dục Đường lại có thể gây ra phiền phức lớn đến như vậy cho mình!

Lạc Tử Dạ hoàn toàn không có bất kỳ phương pháp đề phòng nào cho việc tấn công bằng thuốc độc cả


Chết tiệt! Nàng vừa liếc nhìn Thượng Quan Ngự một cái là Thượng Quan Ngự lập tức hiểu ý0nàng

Hắn phất tay, một nhóm người bắn cung lập tức xuất hiện ở hai bên đường! Lần này, tầm bắn của tên có thể bao quanh đám người Đạm Đài Dục Đường

Ngay lúc này, Minh Dận Thanh đột nhiên cười ra tiếng, hắn mở miệng hỏi: “Lạc Tử Dạ, ngươi có súng ống nhưng còn chưa thử qua thuốc nổ, đúng không?” Hắn vừa dứt lời liền thấy Lạc Tử Dạ đột nhiên rút thứ gì từ trong tay áo ra, không thèm nhìn mà trực tiếp ném về phía đối diện! Nàng nói: “Vậy ngươi thử trước đi!” Minh Dận Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một quả cầu đen như mực đang bay về phía mình

Hắn còn chưa biết đó là vật gì nhưng theo phản xạ có điều kiện đã vươn tay cản nó lại! Có điều,5hắn nâng tay lên rồi lại đột ngột ngừng tay lại

Hắn chợt nhớ lại, khi nãy Lạc Tử Dạ có nói rằng để cho mình thử trước thì phải? Thử trước cái gì? Nó cũng là thuốc nổ à? Hắn vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt trở nên trắng bệch, nhanh chóng lui về phía sau để tránh khỏi vật kia! Cùng lúc đó, hắn cao giọng hô: “Thuốc nổ! Lui lại!”

Đúng là hắn nói rất nhanh, nhưng mà vật kia đã bay tới trước mặt của bọn họ rồi, không chỉ thế mà nó còn trực tiếp rơi xuống đất nữa!

“Bùm!” Một tiếng vang thật lớn!

Nổ tung.

Sau khi nổ xong, mặt đất xuất hiện không ít đất bị cháy đen, một số tên mặc áo đen bên này đều bị nổ tới mức máu thịt bay tứ tung!4Minh Dận Thanh đứng cách đó không xa, hắn tránh được vụ nổ, cũng không bị nổ ngay mặt, thế nhưng mặt của hắn cũng bị sạm đen lại vì vụ nổ này! Hơn nữa cả người hắn cũng đen thui, vạt áo còn bị cháy xém nữa..

Dù sao hắn cũng là một mỹ nam, nhưng bộ dạng lúc này..

Lúc Võ Hạng Dương và Long Ngạo Địch nghiêng đầu nhìn sang hắn ta thì khóe miệng của hai người cùng giật một cái, suýt nữa “phụt” ra tiếng


Bọn họ biết chắc rằng bây giờ Minh Dận Thanh đã tức giận rồi, nếu bọn họ còn cười ra tiếng thì lần liên minh này coi như xong! Trên đời này làm gì có chuyện cười nhạo đồng bọn của mình khi đang đánh nhau chứ? Chẳng qua là không ai có9thể phủ nhận rằng hình tượng lúc này của Minh Dận Thanh quá hài hước

Nếu hắn ta là người thường thì bị nổ như thể cũng không sao, thế nhưng hắn ta lại là thân vương của Phương Minh, nếu sau này hắn ta soán vị thành công thì còn có thể trở thành Hoàng đế Phượng Minh nữa

Người có địa vị như thế mà lúc này mặt mũi lại đen thui vì thuốc nổ!

Mặt hắn ta đen như mực, may mà tóc hắn ta không bị dựng đứng lên, nếu không thì hình tượng của hắn ta sẽ bị mất hết! May là hai người bọn họ cũng có khả năng kiềm chế cao, cố gắng một lúc cũng có thể nhịn được cười, thành công tránh làm tan vỡ quan hệ liên minh giữa ba người! Thế nhưng, tuy bọn họ có thể cố gắng nhịn không cười, nhưng mà người của Lạc Tử Dạ sẽ không khách sáo như bọn họ

Sau một thời gian sửng sốt, bọn họ vừa ngẩng đầu thấy tình cảnh lúc này liền không khách sáo mà bật cười!

“Ha ha ha ha...”

“Ha ha...”

E rằng bọn họ sống hết đời này cũng không nghĩ tới việc mình có thể may mắn nhìn thấy cảnh vương gia của một nước thảm hại như thế này! Ngay cả Đạm Đài Dục Đường đang thổi sáo cũng suýt nhịn không nổi mà hụt hơi.


Hiến Thương Mặc Trần đứng ở trước hẻm ngẩn người, nét mặt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng và bất động như gió của hắn hơi đờ đẫn

Quả cầu màu đen kia rốt cuộc là vật gì? Lực sát thương của nó không kém thuốc nổ chút nào, thế nhưng điều khác biệt ở đây là thuốc nổ cần được chấm lửa, còn vật đó chỉ cần ném ra ngoài là có thể nổ rồi! Đó rốt cuộc là vật gì?

Hắn nhìn chằm chằm vào bên này vài lần rồi quay đầu nhìn con hẻm đã trống vắng không một bóng người, trong lòng nghĩ nếu Bách Lý Cẩn Thần chưa đi thì có lẽ hắn ta sẽ có cảm nhận khác hẳn, đồng thời có thể sẽ đưa ra một vài đề nghị cho hắn sau khi nhìn thấy cảnh này.

Lạc Tử Dạ không có tâm trạng để cười dù cho nàng đang cảm thấy rất khôi hài

Nàng nghiêng đầu nhìn Doanh Tẩn, chỉ thấy đôi môi tinh xảo của hắn đã tái hơn trước, nó đã đổi từ màu đỏ kiều diễm thành màu hồng phấn nhạt như hoa đào

Điều này làm cho nàng biết rằng bây giờ hắn đang ở trong tình trạng xấu! Nàng có thể đấu với bọn họ tới cùng, thế nhưng dựa vào tình trạng trước mắt của Doanh Tần thì không được.

Nàng nhướng mày, mở miệng nói: “Chuẩn bị lựu đạn xong hết chưa? Làm cho đám quê mùa chỉ biết mỗi thuốc nổ này biết cái gì gọi là công nghệ cao đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận