Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Gương mặt vốn dĩ nhìn dịu dàng lúc này lại thoáng có vẻ sợ sệt

Nàng nhướng mày nói: “Ta không biết Phong vương điện hạ đang nói gì! Và Phong vương điện hạ dựa vào điều gì mà kết luận ta quen biết Long tướng quân?”

“Đương nhiên!” Hiên Thương Mặc Trần nở nụ cười, lại nhẹ nhàng nói: “Quận chúa có thể không thừa nhận gì cả, bản vương chắc chắn sẽ không làm khó

Còn về việc dựa vào điều gì, tin rằng điểm để dựa vào không chỉ có bản vương có thể nhìn ra, ngay cả mấy vị cô nương bên cạnh ngươi cũng có thể nhìn ra

Vấn đề nằm ở ánh mắt mà quận chúa nhìn Long Ngạo Địch!”

Tiêu Sơ Ảnh lập tức lạnh lùng nói: “Phong vương điện hạ thật sự đã nghĩ nhiều rồi

Ta nhìn Long tướng quân như vậy chỉ3là bởi vì đối phương tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói ngài ấy không gì không đánh được, bách chiến bách thắng, hơn nữa vẫn luôn trung thành và tận tâm với bệ hạ, giúp đỡ quyền uy hoàng thất


Trong lòng ta vẫn luôn rất kính phục và ngưỡng mộ những người như vậy, cho nên không nhịn được nhìn chăm chú thì đã sao! Chỉ là một chút tâm tự xuất phát từ sự kính trọng của một người con gái, vấn đề này không đáng để Phong vương hỏi mới phải!”

Nàng nói xong lời này, Hiến Thương Mặc Trần liền cười

Hắn dịu dàng mở miệng nói: “Nếu là như vậy thì bản vương sẽ không hỏi nữa!” Thật ra thì có hỏi hay không, hắn cũng đã mơ hồ có được đáp án rồi.

Nhưng lúc này, sau lưng Tiểu Sơ Ảnh lại có mồ0hôi lạnh chảy ra

Hiến Thương Mặc Trần này thật sự rất khó đối phó, mới chỉ nói chuyện một lúc như vậy, nàng đã cảm thấy trong lòng mình vô cùng căng thẳng, chỉ sợ trả lời sai một câu sẽ mang đến phiền phức không thể lường được đối với Long Ngạo Địch và ca ca.

Thấy bọn họ nói đến đây, hẳn là sẽ không nói tiếp và cũng sẽ không có đoạn sau gì nữa, cuối cùng Vân Tiêu Náo không kiềm chế được mà hỏi một câu: “Phong vương điện hạ, nếu như ngài biết tình hình lúc này, vậy xin ngài đừng lấp lửng nữa, xin hãy nói cho chúng ta biết!”

Nàng vừa dứt lời thì lúc này, một luồng hơi thở ma quỷ mạnh mẽ đè nén tới

Gió lớn nổi lên, gió mạnh quét đến khiến cho người ta không mở5mắt được, đó là do Nhiếp chính vương điện hạ đang bay nhanh trên không trung tạo ra sóng khí lưu.

Động tĩnh như vậy khiến Hiến Thương Mặc Trần không cần nhìn cũng biết là người nào đến.

Đôi giày màu đen có hoa văn chìm màu vàng đáp xuống đất, Nhiếp chính vương điện hạ liền xuất hiện ở nơi này

Ẩn đường của hắn nhíu lại theo thói quen, đồng tử thần bí quan sát tình cảnh ở trước mắt

Chỉ với một cái liếc mắt như vậy, hắn đã biết được ở chỗ này trước đó không lâu, hẳn là đã xảy ra gì đó.

Thế là đôi mắt uy nghiêm ẩn chứa sự ngạo mạn khẽ đảo qua, nhìn về phía Hiến Thương Mặc Trần, chỉ hỏi hai chữ: “Hướng nào?” Hai chữ này vừa phát ra, Hiên Thương Mặc Trần cũng không phải kẻ ngu4dốt, lập tức hiểu đối phương hỏi hướng chạy của đám người Lạc Tử Dạ và hướng đuổi theo của đám người Võ Hạng Dương


Lúc này, hắn cũng không lấp lửng nữa mà nói thẳng: “Hướng đông nam! Và trước khi đi, Thái tử điện hạ có nói một câu, có lẽ Nhiếp chính vương điện hạ sẽ có hứng thú nghe đó!”

Khi hắn nói ra lời này, Nhiếp chính vương điện hạ vốn đang định cất bước rời đi liền quét đôi đồng tử thần bí sang, trong mắt đã thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, ra hiệu đối phương có chuyện gì thì nói mau!

Hiến Thương Mặc Trần lập tức nói: “Thái tử nói, chẳng phải Nhiếp chính vương điện hạ có nói rằng nếu như y gặp khó khăn, ngài sẽ tới giúp y hay sao? Tại sao Thái tử đợi lâu9như vậy cũng không thấy dấu vết của Nhiếp chính vương điện hạ? Và trong lòng Thái tử còn có một thắc mắc, Nhiếp chính vương điện hạ mãi không tới, có phải là đi ăn shit” rồi hay không! Bản vương suy tư hồi lâu cũng không hiểu ý nghĩa của shit là gì, cho nên muốn Nhiếp chính vương điện hạ chỉ bảo một chút!”

Lời này của hắn thật ra mang theo mấy phần vui vẻ, đương nhiên mục đích của hắn không phải là nói tình hình của Lạc Tử Dạ, chỉ là hắn có hơi tò mò rốt cuộc “shit” là cái gì? Suy cho cùng, lúc này Lạc Tử Dạ bị truy sát đã bỏ chạy rồi, cuối cùng không biết có thể còn sống trở về hay không, sau này cũng chưa chắc có thể hỏi Lạc Tử Dạ

Không bằng lúc này hắn trực tiếp mượn chuyện thuật lại, hỏi Phượng Vô Trù vậy.

Hơn nữa, đây cũng là vì...

Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong, đương nhiên trước hết là vui vẻ vì vào lúc nguy nan cô gái kia có thể nghĩ đến hắn, tiếp theo nghe được chữ “shit” này, mắt hơi khựng lại

Hắn cũng không hiểu từ này, nhưng hắn nhớ rõ Lạc Tử Dạ đã từng thét lên một câu với hắn “Nếu như gia còn chủ động tới phủ Nhiếp chính vương của ngươi, gia sẽ ăn shit luôn!”

Rốt cuộc “shit” là gì?


Hắn nhìn thấy gương mặt biến sắc của Vân Tiêu Náo sau khi nghe xong lời này, hình như nàng còn muốn ói nữa

Hắn lập tức hiểu đối phương biết rõ

Hắn cất bước định rời đi, lập tức đuổi theo Lạc Tử Dạ, đồng thời lạnh lùng quét mắt sang hỏi: “Ngươi biết sao?” Vẻ mặt của Vân Tiêu Náo thoáng cứng đờ, dưới ánh mắt tràn đầy sức nặng của đối phương, nàng cũng không dám không nói, càng không dám nói dối! Thế là nàng gần như không tự chủ được mà nói ra đáp án: “Quả thật Thái tử đã từng nói với ta, shit, shit chính là..

chất thải của con người!”

Nàng vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Hiến Thương Mặc Trần liền cứng đờ.

Sắc mặt của Nhiếp chính vương điện hạ cũng lập tức tối lại

Tay áo lướt qua, hắn chạy như bay về phía Lạc Tử Dạ rời đi, đồng thời từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ: “Lạc Tử Dạ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận