Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



""/ Sau khi người nọ nhìn thấy Lạc Tử Dạ, giọng mang theo ý cười nói: “Thái tử điện hạ, sao mọi người lại tới nơi này?”

“Vấn đề này hẳn là ta hỏi người mới đúng?” Lạc Tử Dạ nhướng mày nhìn hắn một cái, lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài hang núi, sau đó lại nhìn qua rồi mới mở miệng nói: “Muốn vào hang núi này cần đi từ dưới núi lên, phải vượt qua đường núi gập ghềnh, chân của người thế này, đi lên như thế nào?” Vừa nói lời này, trong đôi mắt Lạc Tử Dạ cũng thêm vài phần ý lạnh

Khi đó nàng đã cảm thấy đối phương mười năm không gặp, chỉ từng thấy mặt tiểu Thái tử bảy tuổi một lần, bây giờ mới gặp3lại nàng mà dám tùy tiện nhận người thì vô cùng kỳ quái

Vào lúc này, một người chân không tiện mà lại chạy từ dưới núi lên hang núi này, nói sao cũng rất không bình thường!

Ánh mắt người nọ dừng lại, trên mặt hiện ra mấy phần lúng túng

Hắn cào cào tóc mình, mở miệng nói: “Ta ở đại mạc này cũng không có nơi ở, hang núi này ta vô tình phát hiện ra vào ba năm trước, cho nên dứt khoát ở lại đây! Dù đi lên hơi phiền phức một chút, nhưng dù sao nơi này an toàn, không có lưu manh hay gì đó tới, thỉnh thoảng có người tới cũng chỉ là trú mưa

Nhưng không ngờ Thái tử ngài lại lên đây!”

Hắn vừa nói ra câu này,0đừng nói là Lạc Tử Dạ, ngay cả Đạm Đài Dục Đường cũng không tin.

Nào có ai đi đứng không tiện, đang yên đang lành lại chạy lên đỉnh núi tìm chỗ ở chứ? Cho dù nơi này yên tĩnh, không có vấn đề gì thì chẳng phải cũng hơi bất thường sao?

Lạc Tử Dạ nửa cười nửa không nhìn gã một cái, cũng lười vạch trần lời nói dối vụng về như vậy, chỉ hỏi gã một câu: “Cho nên người rất quen thuộc hang núi này, hơn nữa ngươi cũng biết kết cấu bên trong hang núi?”

Hắn gật đầu một cái, mở miệng nói: “Đúng vậy! Chỗ sâu nhất trong hang núi có hai cánh cửa, một cửa sinh, một cửa tử

Đi bên phải là cửa sinh, sau khi đi từ5nơi đó ra ngoài có một con đường nhỏ xuống núi

Mà bên trái là cửa tử, sau khi ra ngoài là một thung lũng được bao quanh bởi núi, nếu chạy vào đó sẽ bị núi bao vây, nơi này chính là cửa ra duy nhất...”

Cho nên, ý của hắn là, nếu như đi vào cửa tử kia cuối cùng sẽ bị núi bao bây, nếu người khác từ phía sau một đạo đến hang núi chặn đánh bọn họ thì trên cơ bản bọn họ sẽ bị vậy, không thể nào trốn ra tìm đường sống

Lạc Tử Dạ có cảm giác mình nghẹn lại một chút, như vậy..

Bên kia chính là cửa sinh và cửa tử, vậy bọn họ bị đuổi tới đây, chỉ còn nơi này có thể tránh tiếng sáo,4chẳng lẽ là bởi vì phe địch đã sớm dự liệu trước được sẽ như vậy, hơn nữa còn chuẩn bị ở bên này từ trước? Nếu là như vậy, hôm nay bọn họ mù thật rồi! Nàng liếc Đạm Đài Dục Đường, mở miệng nói: “Hôm nay có thể chúng ta bị lừa vào thế bắt ba ba trong rọ, người phải chuẩn bị tinh thần trước!”

Nếu nàng không tính sai thì thật ra của sinh và cửa tử cũng không có gì khác nhau nhiều.

Vào cửa tử, họ sẽ trực tiếp bị chôn chân trong đám núi, nói không chừng còn có người mai phục ở đó từ sớm

Mà cửa sinh là đường nhỏ xuống núi, không cần phải nói, bên đó cũng nhất định có người mai phục!

Đạm Đài Dục9Đường sửng sốt một lát, còn chưa hiểu ra lời này là có ý gì, mù mờ hỏi: “Không phải hắn nói có một con đường sống à?”

Lạc Tử Dạ nhìn nàng chòng chọc một lúc lâu, cuối cùng bình luận: “Ngươi đúng là quá ngây ngô!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui