Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói thế

Nếu hắn chưa từng bị Phượng Vô Trù dạy dỗ thì còn đỡ, thế nhưng hắn thật sự đã từng bị Phượng Vô Trù dạy dỗ rồi, đồng thời cảnh tượng lúc ấy vẫn luôn ám ảnh trong đầu hắn, không hề phai nhạt, thế nên...

Nên khi nghe thấy Phượng Vô Trù nói như thế, hắn mới làm ra phản ứng như vậy.

Long Ngạo Địch nghẹn lời khi nghe thấy câu nói có vẻ sợ sệt của Minh Dận Thanh

Thân là đồng minh với nhau mà đối phương lại sợ sệt như vậy..

Nói thật, nếu không phải liên minh của ba người đã tiến hành đến bước này thì hắn nhất định3sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với Minh Dận Thanh một cách rõ ràng ngay, cả đời này sẽ không hợp tác với hắn ta nữa!

Thật ra không chỉ mỗi Long Ngạo Địch, Lạc Tử Dạ đứng nhìn cảnh này cũng lâm vào tình trạng câm nín


Đúng là nàng đã nhìn ra thái độ giả vờ như mình không tồn tại, không liên quan đến chuyện này của Minh Dận Thanh từ đầu rồi, chẳng qua nàng không ngờ rằng đối phương chẳng những giả vờ làm người qua đường mà còn dám nói ra câu ấy...

Người bên nàng đều cảm thấy hơi đồng cảm với Long Ngạo Địch...

Võ Hạng Dương chỉ bị đánh trúng một chiêu thôi là đã không thể1tham gia nữa rồi, vậy mà đồng minh còn lại của hắn càng buồn cười hơn, vội vàng phủ nhận quan hệ, không dám xung đột trực diện với người ta, thật đúng là..

Nàng liếc nhìn Long Ngạo Địch, dùng chút quan tâm còn lại hỏi hẳn một câu: “Long Ngạo Địch, người đã thấy rõ tình thế trước mặt chưa? Thấy rõ người bạn của người đối xử với người như thế nào chưa?”

Long Ngạo Địch vốn đã cảm nhận được cảm giác ấy rồi, giờ nghe Lạc Tử Dạ nói thể, trái tim vốn đã bị Minh Dận Thanh đâm một đao lại bị Lạc Tử Dạ đâm thêm một đao nữa, hắn cảm thấy bóng ma trong lòng mình có3dùng thước đo cũng không thể nào đo lường được.

Cuối cùng, hắn không nói thêm về vấn đề này nữa mà chỉ liếc nhìn Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Hắn là hắn, ta là ta, hắn có mục tiêu của hắn, ta cũng có mục tiêu của ta!”.

Câu nói này của Long Ngạo Địch cũng mang ý phủ nhận quan hệ với Minh Dận Thanh


Nói thật, đến bước này hắn cũng thấy hơi xấu hổ vì là đồng đội của một tên vô dụng như Minh Dận Thanh! Nhiếp chính vương điện hạ nghe câu nói “làm sáng tỏ” của Minh Dận Thanh xong liền nhếch nhếch khóe miệng, làm cho người ta không thể dò xét được tâm tư của hắn

Hắn3cười lạnh một tiếng rồi nói: “Thể người muốn giết Doanh Tần à?”

Hắn vừa dứt lời, người của hai phe đều ngẩn ra một lát.

Sau khi ngẩn ra xong, Lạc Tử Dạ thật sự muốn đá tên này một cái

Ý trong lời nói của hắn thật sự quá rõ ràng rồi, trong tình cảnh địch ta phân chia rõ rệt như thế này mà hắn vẫn không quên bày tỏ quan điểm của mình, đó là chính hắn không thích Doanh Tần, đồng thời vô cùng hy vọng Minh Dận Thanh thành công giết chết một mình Doanh Tần

Minh Dận Thanh đương nhiên hiểu ý của Phượng Vô Trù, khóe miệng hắn giật giật nói rằng: “Lần này vẫn chưa thành công, hơn9nữa, có vẻ như bây giờ Nhiếp chính vương điện hạ cũng không muốn Doanh Tần chết, đúng không?” Hắn muốn thử xem thái độ của Phượng Vô Trù, bởi vì theo như câu hỏi vừa rồi của Phượng Vô Trù thì hắn ta có vẻ muốn Doanh Tần chết

Có điều, khi Doanh Tẩn bị sáo Vạn Cổ thúc đẩy cổ độc trước đó

Vì bị cổ độc giày vò nên Doanh Tần đã hôn mê bất tỉnh, nhờ Phượng Vô Trù bảo vệ tầm mạch nên Doanh Tẩn mới giữ được tính mạng

Vì thế nên bây giờ hắn cũng không hiểu thái độ của Phượng Vô Trù là gì nữa, cũng càng thêm không rõ hắn ta có muốn mình giết Doanh Tần hay không...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận