Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



9ắn mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, trước giờ lập trường của bản vương rất rõ ràng dứt khoát! Ngươi không cần cố gắng châm ngòi ly gián.”

Lạc Tử Dạ và cả Long Ngạo Địch đều đang ép hắn phải đưa ra lựa chọn

Bây giờ dù hắn muốn giả ngu đứng một bên không nói tiếng nào cũng không được rồi! Cho nên hắn chỉ có thể chọn một bên.

Nhưng mà, hắn vừa nói lời này xong, đôi mắt ma quỷ của Phượng Vô Trù liền liếc sang

Phượng Vô Trù vốn chẳng muốn nhìn thẳng hắn, lúc này lại khá là hứng thú mà nhìn qua

Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói ma mị trầm trầm mang theo chút mỉa mai vang lên: “Trước giờ vẫn rất rõ ràng dứt khoát?”

Lúc nói đến đây, đôi mắt ma quỷ của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cho người ta3hoài nghi có phải một giây sau hắn sẽ đột nhiên ra tay hay không


Hắn sẽ trừng trị đối phương, không chừng sẽ chỉnh đốn thành bộ dạng y hệt Võ Hạng Dương!

Sau ánh mắt và một câu nói như vậy của hắn, Minh Dận Thanh cũng nghẹn họng.

Thật ra hắn đã hơi kinh hãi nhưng vì thể diện của bản thân, dù lúc này có sợ sệt hắn cũng sẽ không nói mấy lời nhận thua

Nhưng nếu bắt hắn nói ra vài câu có khí phách, công khai đối nghịch với Phượng Vô Trù thì hắn lại không có lá gan đó

Hắn liếc nhìn Võ Hạng Dương, nhìn tình cảnh bi thảm của đối phương, hắn cũng không dám tùy tiện khiêu khích Phượng Vô Trù.

Vì vậy, hắn không dám đáp lại câu hỏi của Phượng Vô Trù mà chỉ tiếp tục giữ im lặng

Đối với Long1Ngạo Địch mà nói, dù vừa rồi Minh Dận Thanh giữ im lặng nhưng suy cho cùng thì hắn cũng đã tỏ rõ lập trường của mình, không thể tiếp tục làm một ngọn cỏ đầu tường nghiêng ngả theo chiều gió như dự định


Đây cũng đã là một sự tiến bộ rất lớn, xem như là có thể miễn cưỡng khiến người ta hài lòng! Nhưng Long Ngạo Địch vẫn lạnh giọng nói một câu: “Đúng vậy! Toàn bộ số thuốc nổ trên đường vừa rồi đều do Vương gia Phượng Minh ngài đây cung cấp! Quần áo trên người Thái tử bị đốt cháy không tránh khỏi liên quan đến ngài, trước mắt dù ngài muốn không rõ ràng về lập trường thì cũng không được nhỉ?” Hắn vừa nói lời này ra, sắc mặt Minh Dận Thanh lập tức xanh lại

Long Ngạo Địch nói vậy3chẳng khác nào cắt đứt đường lui của hắn, khiến cho Phượng Vô Trù biết được toàn bộ số thuốc nổ kia đều là của Minh Dận Thanh hắn, dù hắn còn muốn thay đổi lập trường của mình thì cũng là chuyện không có khả năng nữa rồi!

Mà lúc này, đôi mắt ma quỷ của Nhiếp chính vương điện hạ bỗng nhiên nhíu lại

Sau khi liếc qua vạt áo cháy đen trên người Lạc Tử Dạ lần nữa, hắn lại lia ánh mắt về phía Minh Dận Thanh

Khóe miệng hờ hững giương lên, đó là mùi vị khát máu.

Sau khi bị ánh mắt này quét qua, Minh Dận Thanh chỉ biết cắn răng miễn cưỡng, sắc mặt khó coi, lấy hết dũng khí nói một câu: “Đó là hiển nhiên! Long tướng quân nói đúng, bây giờ dù bản vương không muốn tỏ rõ lập trường cũng3đã không thể

Dẫu sao khi Long Ngạo Địch nói lời này ra, bản thân còn muốn đứng về phía Phượng Vô Trù đã là chuyện không thể nào

Trước mắt, nếu hắn không nói như vậy thì sẽ đắc tội với Long Ngạo Địch, đến lúc đó nếu đắc tội cả hai, vậy hắn mới là thật sự là khó xử.

Hắn vừa nói lời này, Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương cười cười, lúc này mới thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm! Lạc Tử Dạ cũng tranh thủ kéo Phượng Vô Trù, nói rất dứt khoát: “Tiểu Thối Thối, người nghe thấy chưa? Lúc trước chính hắn phóng thuốc nổ trên đường, khiến gia bị nổ thành bộ dạng này, thù này người nhất định phải báo cho gia đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận