Mà lúc này, đám người Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh, Võ Hạng Dương từ trước tới giờ vẫn luôn vô cùng hoài nghi về quan hệ giữa Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ, cũng chưa xác thực cẩn thận, khi nhìn thấy cảnh này vô cùng sửng sốt! Không ngờ, hai người này thật sự là đoạn tụ, thật sự là...
Vậy...
Bọn họ đã phát triển đến mức nào rồi? Á, hiện tại hình như cũng không phải lúc bọn họ bận tâm tới chuyện này
Bọn họ nên nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất là bây giờ phải thoát thân như thế nào mới phải!
Đang suy nghĩ như vậy
Lạc Tử Dạ thấy hơi thở trên người hắn càng lúc càng không ổn, hơn nữa khiến người ta cảm thấy càng ngày càng đáng sợ
Trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, cũng nhớ3lại tình huống không ổn
Chuyện không tốt này xuất phát từ chuyện nàng đốt lều của hắn lúc trước
Nàng còn mắng hắn có phải đã ăn shit rồi không, hơn nữa hiển nhiên chuyện này đã bị hắn biết
Hắn nhất định sẽ tức giận, nói không chừng còn muốn tìm nàng tính sổ: Vừa hôn xong, nàng còn chưa kịp nói gì đã bị hắn ấn vào lòng
Hắn không quá mạnh bạo nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy mình sắp bị hắn ôm đến ngạt thở rồi! Mà động tác này của hắn và sức lực của hai cánh tay hắn cũng đủ thấy hắn có ham muốn chiếm giữ và độc chiếm nàng.
Động tác cuối cùng là hắn cắn lên dái tai nàng, giọng nói ma mị kề sát dái tai truyền vào trong tại nàng, mang theo chút cảnh cáo: “Lạc Tử Dạ,1lần sau ngươi còn nghịch ngợm như vậy, khăng khăng rằng mình có đủ thực lực rồi nhất quyết bảo Cô rời đi, cuối cùng khiến chính ngươi rơi vào hiểm cảnh này, vậy thì, trước khi trừng trị bọn họ, Cô nhất định sẽ trừng phạt người trước!”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật một cái, sâu trong lòng cảm thấy lời người này nói chẳng thân thiện chút nào
Nàng liếc Đạm Đài Dục Đường một cái, mở miệng nói: “Nếu cô nương này không xen vào, hôm nay gia thật sự có thể một chọi ba, hoàn toàn không thành vấn đề!” Nàng vừa nói ra lời này, đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù nhanh chóng liếc về phía Đạm Đài Dục Đường, ánh mắt kia lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi
Sắc mặt Đạm Đài Dục Đường trắng bệch, cảm thấy3mình có triệu chứng sợ đến mất khống chế
Nàng rất khó hiểu, đang yên đang lành, tại sao Lạc Tử Dạ bỗng nhiên nhắc tới mình, không phải hai ta cũng đã đứng chung một chiến tuyển rồi sao?
Thấy sắc mặt hắn nhìn Đạm Đài Dục Đường không tốt cho lắm, Lạc Tử Dạ lập tức cười khan một tiếng, phất phất tay, ngăn cản tầm mắt hắn
Nàng mở miệng nói: “Ngươi cũng đừng tức giận, nàng ấy đã bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi!”
Nàng vừa nói như thế, hắn cười lạnh một tiếng, lúc này mới thu ánh mắt lại
Đạm Đài Dục Đường lập tức có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa sâu trong lòng nàng cảm thấy ánh mắt của Phượng Vô Trù cũng có thể trực tiếp dọa người ta muốn tè ra, thế mà Lạc Tử Dạ lại3dám qua lại với hắn, quả là có dũng khí cực lớn!
Mà đồng thời, đôi mắt ma mị mang theo ánh vàng chói mắt của hắn cũng liếc về phía tay nàng.
Toàn bộ tay đều biến thành màu đen kịt, là do cổ độc lúc trước Võ Hạng Dương hạ
Hắn cầm lấy bàn tay kia, trong đôi mắt ma mị lại lóe lên ánh sáng khát máu, đưa mắt nhìn về phía Võ Hạng Dương lúc này đang được người đỡ dậy.
Nhưng đúng vào lúc này, một cơn gió mạnh ùa tới, lá cây vang lên xào xạc
Đám người Long Ngạo Địch cũng hơi ngước mắt, nhìn một cỗ nội tức cách đó không xa đang ập về phía này, hiển nhiên là có cao thủ tới, mà mục đích của đối phương cũng chính là hướng về phía bọn họ đang đứng.
Nhiếp chính vương9điện hạ không cần nghĩ nhiều cũng đoán được ra là ai tới.
Đôi mắt ma mị hơi nheo lại, ngước mắt nhìn
Sau đó, vạt áo màu vàng sáng lướt qua, rơi xuống ngọn cây, người tới chính là Võ Tu Hoàng
Ông cúi đầu nhìn con trai mình một cái, nhìn là biết hắn đã bị thương nặng, hơn nữa nếu không lập tức đưa đi cho đại phu khám, cuối cùng vấn đề sẽ còn nghiêm trọng hơn, ước chừng không biết có thể cứu được hay không.
Ánh mắt ông cũng lập tức lạnh lẽo.
Trước đó không lâu, trong lòng ông lo lắng cho đứa con gái của mình, vừa rồi vội vàng cứu nàng ta từ trong tay Diêm Liệt, trên người con nhóc kia cũng đã trúng mấy mũi tên, may là không tổn thương chỗ hiểm, hiện còn chưa đến nỗi có thể chết người
Còn chưa kịp xả giận cho con gái, ông đã phải nhanh chóng tới cứu con trai!
Ngược lại ông cũng không hiểu, chẳng qua là để hai đứa chúng nó ra ngoài, tới Thiên Diệu một thoáng mà thôi, làm sao có thể làm ra nhiều chuyện như vậy? Sao bọn chúng lại cứ muốn chọc vào Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ, khiến bản thân ra nông nỗi này, còn làm loạn tới mức nguy hiểm đến tính mạng.
Ông nheo mắt lại, trên người không còn nhìn thấy vẻ bất cần nữa, chỉ cứ thế nhìn về phía Phượng Vô Trù, ngược lại là có mấy phần uy nghiêm hiếm có
Ông lạnh giọng mở miệng: “Nhiếp chính vương điện hạ Thiên Diệu, thân là cường giả đứng đầu đại lục này, nhân vật đứng trên đỉnh cao lại đi ức hiếp đám tiểu bối, các họ cảm thấy thích hợp không?” Ông vừa nói như vậy, Phượng Vô Trù còn chưa mở miệng, Lạc Tử Dạ đã lên tiếng trước: “Ủa? Vậy Võ thần đại nhân, ngài thân là tiền bối, hễ rảnh rỗi gì lại bắt nạt tiểu bổi như ta, tính đi tính lại cũng đánh gia mấy lần, còn lần bắt cóc trước nữa, ngài cảm thấy bản thân ngài làm như vậy có thích hợp không? Đừng có mà cho rằng bản thân đốt một cây đuốc là cảm thấy là chuyện cực kỳ bình thường hiển nhiên, còn những nhà người khác không muốn trong nhà tối đen, thắp một ngọn đèn lên, ngài lại cảm thấy người ta hành động quá đáng!” Nàng nói như vậy, khóe miệng Võ Tu Hoàng giật giật một cái
Ông không nghĩ tới thằng nhóc Lạc Tử Dạ này lại còn có thể biện luận như vậy.
Ông còn chưa kịp phản bác, Lạc Tử Dạ đã nói tiếp: “Hơn nữa, hình như ngài còn không chú ý đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, Tiểu Thổi Thối nhà chúng ta cũng rất trẻ, chỉ lớn hơn bọn họ mấy tuổi mà thôi, đánh bọn họ thì sao có thể nói là ức hiếp tiểu bối? Thật ra người thường xuyên bắt nạt tiểu bối như gia là các hạ ngài mới đúng chứ?”
Nàng vừa nói ra câu này, Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy, đầu tiên là ngẩn ra
Sau đó là khóe môi hơi cong lên, hiển nhiên tâm tình rất tốt
Thứ nhất là bởi vì câu “Tiểu Thối Thối nhà chúng ta” kia của nàng căn bản giống như không qua suy tính mà là theo phản xạ có điều kiện nói ra, chỉ điều này đã đủ thấy trong lòng nàng thân thiết với hắn, hơn nữa còn coi hắn là người của mình.
Thứ hai à, đương nhiên là bởi vì nàng nói hắn trẻ.
Cho tới bây giờ, trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ, tuổi tác giống như một cái hố không thể vượt qua, xưa nay hắn cực kỳ để ý
Nhưng hôm nay Lạc Tử Dạ nói như vậy, hắn trái lại dường như cũng không cần phải để bụng đến nó nữa.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ xong, Lạc Tử Dạ lại bổ sung một câu: “Mặc dù là so với những tiểu thịt tươi chúng ta, Thối Thối quả thật lớn tuổi hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là ức hiếp tiểu bối được chứ?”
Lời này vừa nói ra, khóe môi vốn hơi cong lên, sắc mặt cũng không tệ của Nhiếp chính vương điện hạ lại lập tức trầm xuống.