Đương nhiên chuyện này khó mà khiến ông vui vẻ, hơn nữa trong lòng ông còn nảy ra suy nghĩ muốn bóp chết thằng nhóc thổi tha này!
Ông tức giận quát lên thì Lạc Tử Dạ lập tức đưa tay lên móc lỗ tai, giương mắt ngó ông một cái, tùy tiện hỏi: “Làm sao? Rống cái gì? Lời gia nói có vấn đề gì sao? Gia còn chưa đưa ra điều kiện đấy!” Vừa nghe nàng nói như vậy, đừng nói là Võ Tu Hoàng, ngay cả khóe miệng Nhiếp chính vương điện hạ cũng khẽ co rút
Đúng vậy, nàng còn chưa đưa ra điều kiện
Nhưng đối với một vị đế vương mà nói, những lời vừa nãy của Lạc Tử Dạ cũng đã là một3sự sỉ nhục làm ông mất mặt, hơn thế còn khiến người ta không muốn nghe bất kỳ điều kiện gì của nàng nữa!
Với tư cách là hoàng tử một nước, xưa nay Võ Hạng Dương cũng rất kiêu ngạo, đâu thể chịu được lời này của Lạc Tử Dạ
Lúc này hắn liền mở miệng nói: “Phụ hoàng, thà chết vinh còn hơn sống nhục! Nhi thần thân là hoàng tử một nước, tuyệt đối không thể bởi vì bản thân nhi thần mà khiến cho Long Chiếu ta phải hổ thẹn! Phụ hoàng nhất định không được đáp ứng bất kỳ hiệp ước gì làm nhục thanh danh của quốc gia, bằng không nhi thần sống không bằng chết!”
Hắn nói những lời này cực kỳ mạnh1mẽ hùng hồn, ánh mắt rất kiên định, vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề
Lạc Tử Dạ liếc mắt là có thể nhìn ra đối phương không hề giả vờ
Đây toàn là những lời thật lòng, hắn quả thật là loại người không muốn vì mình mà khiến cho quốc gia hổ thẹn
Qua đó nàng có thể tìm ra một vài ưu điểm trên người Võ Hàng Dương, hơn nữa có thể biết rõ vì sao Đạm Đài Dục Đường lại thích hắn.
Tuy rằng người này hơi đê tiện bỉ ổi vô tình một chút, nhưng ở vấn đề quốc gia, hắn vẫn có một chút trượng nghĩa
Hắn nói như vậy khiến cơn giận trong lòng Võ Tu Hoàng nguôi đi một chút
Ông liếc nhìn hắn rồi không3nói gì
Dù sao thì lúc này bọn họ cũng đang ở trước mặt người ngoài, tất nhiên ông sẽ không dạy dỗ con mình giữa đám đông
Ông nhìn Lạc Tử Dạ rồi nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi có điều kiện gì thì đưa ra đi! Nhưng ngươi cũng phải chú ý chừng mực, như Hạng Dương đã nói, không được bôi nhọ thanh danh của quốc gia
Ngươi cũng phải biết là trẫm có giới hạn dây!
Đúng vậy, Võ Tu Hoàng nhất định là có giới hạn.
Thứ nhất, suy cho cùng thì ông cũng là Hoàng đế, dù thường ngày không đáng tin cậy nhưng cũng có trách nhiệm đối với quốc gia
Ông không thể vì con của mình mà không màng đến lợi ích quốc gia được
Thứ3hai, cho dù lúc này không bàn chuyện điều kiện, nếu thật sự đánh nhau với Phượng Vô Trù thì chưa chắc ông sẽ bại trận
Vì vậy, điều kiện của Lạc Tử Dạ nên có chừng mực, không thể quá đáng
Nàng liếc Phượng Vô Trù rồi mở miệng hỏi: “Thổi Thổi, ngươi có yêu cầu gì không?”
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong bèn liếc nhìn nàng, trong đôi mắt ma quỷ hiện lên cảm xúc vi diệu
Thế nhưng hắn tỏ vẻ rất hài lòng đối với việc chuyện đầu tiên nàng làm là hỏi ý kiến của hắn
Ánh mắt coi thường của hắn lướt qua, theo sau là giọng nói lành lạnh, khinh thường vang lên
Hắn xùy một tiếng: “Mấy cái mạng của bọn họ còn9không đáng để Cô nói điều kiện!”
Hắn vừa nói như vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều khá là khó coi.
Không chỉ có đám người Long Ngạo Địch bị một câu nói ngông cuồng kiêu ngạo này của hắn sỉ nhục đến mất hứng mà ngay cả Lạc Tử Dạ cũng hơi khó chịu trong lòng
Hắn nói vậy là có ý gì hả? Hắn xem thường việc nói chuyện điều kiện, cũng không thèm bất kỳ thứ gì từ bọn họ.
Dường như lời này có nghĩa là chuyện hắn không quan tâm, nàng muốn làm sao thì làm vậy
Thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên khó coi, Nhiếp chính vương điện hạ ngừng một chút rồi đột nhiên hiểu ra được gì đó
Hắn biết xưa nay mình đã quen ngạo mạn, vừa rồi lúc nói câu kia ra, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, quên mất việc cô nàng Lạc Tử Dạ này rất sĩ diện.