Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Ý nghĩa mà hắn vốn muốn biểu đạt, đương nhiên là Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt có làm ra chuyện gì thì sẽ có Võ Tu Hoàng thu dọn cục diện rối rắm cho bọn họ

Mà Lạc Tử Dạ gây chuyện, hắn đều dọn dẹp giúp nàng

Tóm lại là nàng cũng có người che chở, cho nên nàng không cần phải hâm mộ hai người kia.

Những lời này nghe như hắn và Võ Tu Hoàng giống nhau, đều là người cha che chở cho vãn bối

Hơn nữa hắn nhanh chóng nhớ tới tuổi tác của mình, thoáng cái cả khuôn mặt đều hóa đen

Nếp gấp giữa hai đầu lông mày cũng nhanh chóng hiện ra.

Đương nhiên Lạc Tử Dạ cũng nhanh chóng nhận ra3lời này của hắn có chỗ không đúng


Sắc mặt của nàng hơi đen lại một ít, hơn nữa nàng cảm thấy Phượng Vô Trù nói vậy cứ như đang chiếm lợi từ nàng

Vì vậy nàng bèn nói một câu: “Phượng Vô Trù, tuy rằng người lớn hơn gia chín tuổi, nhưng mà người muốn làm cha hay là cha nuôi của gia thì vẫn còn non lắm

Tốt nhất là người đừng nghĩ đến mấy chuyện không có căn cứ nữa!”.

Cái quái gì vậy, hắn có nói nói như vậy sao?

Nàng vừa nói lời này ra, sắc mặt vốn đã đen thui của Nhiếp chính vương điện hạ lại càng thêm khó coi

Hắn chăm chú nhìn nàng, giọng nói bá đạo nghiêm nghị, mang theo tiếng nghiến1răng vang lên: “Lạc Tử Dạ, ngươi nên hiểu ý Cô! Cô không có hứng thú làm cha hay cha nuôi của ngươi, Cô chỉ muốn làm người đàn ông của ngươi

Mà cũng chỉ có Cô mới xứng với người, những người khác đều không xứng!”

“Uầy..” Hắn nói rõ ràng như vậy, Lạc Tử Dạ nghe thấy lại có chút ngượng ngùng

Về phần những người khác xứng hay không gì gì đó, coi như nàng không nghe thấy đi!

Nàng nghiêng đầu sang, nhìn Minh Dận Thanh

Bây giờ nơi này cũng chỉ còn một mình Minh Dận Thanh Long Ngạo Địch đã mang theo quân của mình rời đi

Võ Tu Hoàng chỉ lo cho con của mình, vì vậy cũng mang theo Võ Hạng Dương đi mất

Còn3toàn bộ đám ám vệ của Minh Dận Thanh đều đã ngất ở trên đường rồi.


Trước mắt cũng chỉ có một mình hắn, bản thân bị thương nặng còn lẻ loi trơ trọi nằm ở chỗ này.

Chỉ còn lại có một mình hắn cũng đã đủ bị thương rồi, lúc này một thằng nam như hắn còn phải cố nhịn hai tên đoạn tụ Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù ân ái ngay trước mặt hắn! Điều này khiến cho lòng hắn hết sức khó chịu, cũng không phải khó chịu vì mình là cẩu độc thân đố kỵ người ta ân ái, mà khó chịu vì trai thẳng không quen nhìn đoạn tụ ân ái.

Lúc này Lạc Tử Dạ cũng đang nhìn hắn, mở3miệng nói: “Ngươi phân tích xong chưa? Gia nghĩ ngươi cũng biết là xác suất hôm nay gia giết người rất nhỏ, nhưng rất nhỏ không có nghĩa là không có

Dù sao thì tuy gia không thể gánh nối hậu quả khi giết hết người, Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương, nhưng mà giết một mình ngươi hẳn là sẽ không tạo ra vấn đề lớn lắm

Ngươi thử nghĩ mà xem, gia thật sự rất đói bụng, đúng rồi, xét thấy người suy tính quá lâu, tiêu hao quá nhiều kiên nhẫn của gia, vì vậy gia đổi ý, người phải bỏ ra năm trăm vạn lượng vàng mới được!”

Sắc mặt Minh Dận Thanh xanh lại, cả giận nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi rõ ràng9là vô duyên vô cớ mà lên giá!”

“Vậy thì đã sao?” Lạc Tử Dạ nhíu mày, đáp lại một câu chẳng hề khách sáo: “Hay là người cảm thấy mạng của ngươi không đáng cái giá này?”

Sắc mặt Minh Dận Thanh xanh lại

Hắn liếc Phượng Vô Trù qua khóe mắt, thấy ánh mắt Phượng Vô Trù cũng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn


Hắn càng lo lắng mình mà nói nhiều thêm một lát nữa, Lạc Tử Dạ lại nâng giá lên, vì vậy hắn chịu đựng xúc động muốn ói máu, rất quả quyết cắn răng một cái: “Bản vương đồng ý!”

“Đồng ý sớm chút chẳng phải tốt rồi sao, lãng phí thời gian của mọi người!” Lạc Tử Dạ nói xong bèn vung tay lên, ý bảo mọi người cùng nhau rời đi

Nàng ngoái đầu nhìn Phượng Vô Trù, đang định nói gì đó.

Bỗng nhiên cổ áo đằng sau bị hắn xách lên

Sau đó nàng nghe được giọng nói ma mị kèm theo tiếng nghiến răng của hắn truyền đến: “Lạc Tử Dạ, mọi việc xử lý xong rồi

Có phải Cô cũng cần tính sổ với người thật kỹ lưỡng hay không?”

“Hả? Tính số gì?!” Lạc Tử Dạ giả ngu, quay đầu nhìn về phía hắn rồi trề môi: “Đừng tính sổ, Tiểu Thối Thối, đừng nói gì cả, hôn ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận