Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Có điều, sau đó Võ Tu Hoàng đột nhiên xuất hiện và cứu Võ Lưu Nguyệt đi!”

“Tại sao Võ Lưu Nguyệt lại có binh mã?” Lạc Tử Dạ nhanh chóng nhận ra vấn đề này.

Tuy rằng Phượng Vô Trù vẫn nắm sau cổ của nàng, rất khó chịu, nhưng mà điều này không làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của nàng

Dù Võ Lưu Nguyệt có bản lĩnh đến đâu cũng không thể nào dẫn binh mẽ vào được, binh mã đó là của ai?

Diêm Liệt nghe Lạc Tử Dạ hỏi thế, trong lòng liền nảy sinh đôi phần khen ngợi

Thái tử quả thật là thông minh, không qua bao lâu liền nghe ra nút thắt trong lời kể của hắn

Hắn lập tức mở miệng nói: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, đó cũng không phải là binh mã của Võ Lưu Nguyệt, là3của Long Ngạo Địch


Kẻ dẫn binh đi giúp Võ Lưu Nguyệt lúc ấy là thuộc hạ của Long Ngạo Địch - Quách Thiếu Bằng! Chẳng qua Quách Thiếu Bằng cũng rất thông minh và gian xảo, hắn ta đã đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Võ Lưu Nguyệt!”

Lạc Tử Dạ gật đầu, đồng thời lại ghi thêm một chuyện cho Long Ngạo Địch trong cái bụng hẹp hòi của mình.

Lại là Long Ngạo Địch giúp! Lần này, Nhiếp chính vương điện hạ không nói thêm gì nữa

Từ lúc hắn xách người con gái này trở về, dù sắc mặt của nàng vẫn luôn không được đẹp lắm nhưng cuối cùng nàng đã biết cái gì gọi là có chừng có mực

Nàng không có tiếp tục quay đầu xem Doanh Tân cũng như không quan tâm tới những tên trai đẹp khác nữa

Hắn thấy1nàng có tâm trạng xử lý chuyện của Võ Lưu Nguyệt, đồng thời, hắn có thể dùng việc này để dời sự chú ý của nàng khỏi việc quan tâm đến vết thương của Doanh Tần nên tất nhiên là hắn sẽ không nói nhiều rồi

Hắn để cho một mình Lạc Tử Dạ phân tích, một mình nàng hao tâm tốn sức, chỉ cần khiến cho nàng không còn tâm trạng để suy nghĩ về Doanh Tần là được.

Lạc Tử Dạ không hề làm hắn thất vọng, nàng nhanh chóng hỏi Diêm Liệt một câu: “Tình hình của Võ Lưu Nguyệt bây giờ thế nào rồi? Nàng ta bị tên bắn xuyên mấy chỗ như vậy thì chắc là sẽ không thể tạo ra sóng gió gì nữa, đúng không?” “Tất nhiên là vậy rồi

Hơn nữa, thuộc hạ có thể đảm bảo rằng trừ khi3nàng ta may mắn gặp được người có y thuật vô cùng tuyệt vời, nếu không thì nàng ta nhất định sẽ tàn phế! Chẳng qua, chỉ có người của Thần Y môn mới có y thuật tuyệt vời để cứu Võ Lưu Nguyệt thôi

Ba đời của Thần Y môn đều ở đại lục Hoàng Diệp chứ không ở đại lục của chúng ta! Người kế thừa Thần Y môn đời này là Bách Lý Cẩn Thần, cũng không có bao nhiêu người từng thấy hắn ta

Chỉ sợ là Võ Lưu Nguyệt không được may mắn như vậy thôi!” Diêm Liệt nhanh chóng nói.

Ba đời của Thần Y môn đều ở đại lục Hoàng Diệp nên mấy trăm năm qua, Thần Y môn bọn họ đều không hề nhúng tay vào chuyện bên đại lục Huyên Ngự

Do đó nên bọn họ cũng không để ý3tới chuyện của Thần Y môn cho lắm.


Tuy nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ lúc này đột nhiên liếc nhìn Diệm Liệt, đồng thời mở miệng nói: “Nếu Cô nhớ không lầm thì hình như Võ Tu Hoàng thường đi đại lục Hoàng Diệp!”

Cho nên không thể loại bỏ việc Võ Tu Hoàng từng gặp người của Thần Y môn tại đại lục Hoàng Diệp, và lần này ông ta liền tới đó xin giúp đỡ.

Diêm Liệt nhăn mày, nhanh chóng nói: “Vương, là do thuộc hạ sơ suất! Thuộc hạ đi điều tra ngay

Chẳng qua, thuộc họ cho rằng vấn đề này không quan trọng lắm, dù sao quy tắc của Bách Lý Cẩn Thần từ trước đến nay đều là một mạng đổi một mạng, dù cho Võ Tu Hoàng có mối quan hệ gì với đối phương, muốn đối phương cứu người9thì cũng chỉ e rằng...” “Chờ một chút!” Lạc Tử Dạ chợt nghĩ đến điều gì đó, hơn nữa, cái tên Bách Lý Cẩn Thần nghe thật là quen tai

Hình như nàng đã từng nghe ở đâu rồi!

Diêm Liệt nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tử Dạ nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ điều gì nên không dám tùy tiện cắt ngang nàng

Ngay lúc này, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên nghĩ ra

Lúc Võ Tu Hoàng bắt cóc nàng, từng có người tới bẩm báo ông rằng đô tôn của ông ta tới gặp, hình như người đó cũng tên là Bách Lý Cẩn Thần!

Sắc mặt của nàng lập tức tái xanh, quay đầu hỏi Diêm Liệt: “Ngươi có khẳng định rằng tên của thần y kia là Bách Lý Cẩn Thần không? Có bức họa của đối phương hay thứ gì tương tự như vậy không?” Nghe nói hắn ta cũng khá đẹp trai đó! Khụ khụ, bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này..


“Chắc chắn! Có điều vì trước đây chúng ta không có liên quan gì đến nhau nên không có bức họa của hắn ta.” Diêm Liệt trả lời, vẻ mặt của Lạc Tử Dạ sai sai làm cho hắn rất muốn hỏi nàng làm sao

Lạc Tử Dạ nhíu mày: “Trên đời này còn có kẻ nào tên là Bách Lý Cẩn Thần nữa không?”

“Điều này thì không!” Diễm Liệt vô cùng khẳng định đối với vấn đề này, thản nhiên nói: “Chỉ có mỗi tộc Bách Lý họ này thôi, đồng thời chỉ có mỗi đại lục Hoàng Diệp có họ này

Hơn nữa, bộ tộc Bách Lý thuộc triều đình Nam Nhạc xưa, Bách Lý Cấn Thần chính là đứa con trai duy nhất của Hoàng đế Nam Nhạc đời trước, bản thân hắn ta cũng có danh tiếng vô cùng lừng lẫy, sẽ không có kẻ thứ hai dám mang cái tên này đâu!”

Giống như là sẽ không có người thứ hai sống trên đời này tên là Phượng Vô Trù vậy

“Xong đời rồi...” Lạc Tử Dạ thở dài, Võ Tu Hoàng là sự tổ của Bách Lý Cẩn Thần, chắc chắn sẽ được hắn ta cứu...

Nàng còn chưa nói xong thì chợt thấy một người vội vã bước đến đây

Nét mặt của hắn ta có vẻ vui mừng, hắn ta quỳ một gối xuống đất cách đó không xa, nói: “Vương, tin tức tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận