Khóe môi Lạc Tử Dạ giật điên cuồng, đang suy nghĩ có nên nói cái gì đó để hòa giải bầu không khí hay không thì giọng nói mê hoặc và nặng nề của Phượng Vô Trù đã vang lên trước, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng vậy! Cô là chồn, hắn ta chỉ có thể là gà thôi!” Hắn nói xong liền bước đi một cách ngông cuồng
Thanh Thành tái xanh cả mặt, hoàn toàn không nghĩ tới câu mắng người của mình lại bị Phượng Vô Trù nắm trúng, đồng thời biến nó thành lời nói hạ thấp công tử nhà mình như vậy
Thực tế thì do gã không biết tự lượng sức mình, gã cãi nhau3với Diêm Liệt thì còn có thể cãi ngang tay, chứ cãi với Phượng Vô Trù có khác gì tự tìm đường chết cho mình chứ? Gã đang tính mở miệng thì Lạc Tử Dạ đã cắt ngang trước: “Được rồi! Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh chóng mang công tử nhà ngươi vào trong lều đi
Gia thật không thể hiểu nổi, Doanh Tần và Phượng Vô Trù đánh nhau, cãi nhau thì thôi đi, sao người vừa gặp Diêm Liệt liền cãi với hắn ta làm cái gì!”
Thằng nhóc Thanh Thành này quả thật không biết cái gì nặng cái gì nhẹ
Nếu công tử nhà gã tỉnh thì gã muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có công1tử nhà gã làm chỗ dựa
Có điều bây giờ Doanh Tân đang hôn mê, nếu gã khiêu khích Phượng Vô Trù rồi bị hắn đập chết chỉ bằng một chương thì nàng biết ăn nói thế nào với Doanh Tần khi hắn tỉnh đây? Nàng sẽ cảm thấy khó xử và thẹn trong lòng đó! “Hừ!” Thanh Thành cũng biết tình huống hiện tại không có lợi cho mình
Gã hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà đỡ công tử nhà mình đi về phía lều trại
Diêm Liệt cũng hừ lạnh một tiếng
Hắn không ưa Thanh Thành từ lâu rồi, nếu như có thể diệt trừ Thanh Thành thì tình địch của Vương sẽ thiểu mất một tên trợ thủ!
Hắn đang3suy nghĩ thì chợt nghe thấy Vân Tiêu Náo nhỏ giọng thì thầm: “Bình thường thấy cái tên Diễm Liệt ấy vừa ngầu vừa có năng lực và phong độ, thế mà khi cãi nhau lại mất cả phong độ thế này, giống y như một tên lắm mồm...”
Khóe miệng Diễm Liệt giật điên lên, toàn bộ những tính toán trong lòng hắn đều ngừng lại, răng hàm cắn chặt..
Lạc Tử Dạ nghe nàng ấy nói xong, lại nhìn bóng lưng cứng đờ của Diễm Liệt, trong lòng nàng lờ mờ nhận ra điều gì đó
Nếu như cảm giác của nàng không bị sai thì thằng nhóc Diễm Liệt này nhất định là có ý với Vân Tiêu Náo
Bây giờ nghe3Vân Tiểu Náo nói như thế, trong lòng hắn nhất định đang cảm thấy sụp đổ, hơn nữa vô cùng hối hận vì cãi nhau với Thanh Thành.
Vân Tiêu Náo vừa dứt lời thì Thượng Quan Băng liền liếc nhìn Thanh Thành rồi bổ sung thêm một câu: “Ta thấy Thanh Thành cũng không tốt hơn là bao!”
Thanh Thành nghẹn lời, tuy nhiên để giữ phong độ của một người đàn ông tốt, không tranh đấu với phụ nữ nên gã không thèm hé răng cũng như không có ý định tính toán việc này
Gã đỡ công tử nhà mình đi..
Đám người đi về phía lều bạt của Doanh Tần.
Bước chân của Lạc Tử Dạ chậm hơn người khác mấy giây
Nàng9nhìn chằm chằm bóng lưng của Phượng Vô Trù một lát, Phượng Vô Trù đã đi tới trước cửa lều mới của mình
Rất hiển nhiên, Phượng Vô Trù không tính nói cho nàng biết bọn họ rốt cuộc tính bàn bạc chuyện bí mật gì
Hơn nữa, trước kia hắn còn luôn cảnh cáo nàng, nàng có muốn đỡ Doanh Tần một lát cũng không được.
Thế mà bây giờ, vì phải bàn bạc chuyện bí mật ấy mà hắn lại cho phép nàng đi xem tình hình Doanh Tần, điều này rất bất thường.
Có phải là hắn không tin tưởng nàng không? Cho nên hắn mới không có ý định để cho nàng tham gia vào chuyện bí mật của hắn? Nàng cứ nhìn như thế một hồi, trong lúc nàng đang ngẩn ra thì nghe thấy Đạm Đài Dục Đường hỏi một câu: “Thái tử Thiên Diệu, người đang nhìn cái gì?”
Sau lưng Nhiếp chính vương điện hạ có hoa hay sao mà nhìn như thế?
Khóe miệng Lạc Tử Dạ cứng đờ, đồng thời nhạy bén thấy được bước chân của Phượng Vô Trù hơi ngừng lại một lát vì câu nói có âm lượng không tính là nhỏ của Đạm Đài Dục Đường
Hình như hắn còn muốn quay đầu nhìn xem nàng đang nhìn cái gì.
Đương nhiên nàng không hy vọng hắn phát hiện nàng nhạy cảm, suy đoán lung tung, nghĩ rằng hắn không tin tưởng mình nên trong lòng không thoải mái
Vì thế nên nàng lập tức liếc nhìn Đạm Đài Dục Đường, ra vẻ không đứng đắn nói: “Gia chẳng qua chỉ cảm thấy sầu não thôi
Vì sao mỗi lần Phượng Vô Trù và Doanh Tần chạm mặt nhau là mọi chuyện luôn trở thành như vậy chứ? Hiện tại Diễm Liệt và Thanh Thành cũng vậy, hơn nữa, bọn họ còn không thèm âm thầm đấu đá nhau nữa mà đã quang minh chính đại tranh cãi luôn rồi! Gia cảm thấy rất thất vọng quá, giống như là vợ cả và vợ bé trong hậu viện của mình đánh nhau mỗi ngày vậy...”
Nàng buột miệng nói bừa.
Đôi mắt của Nhiếp chính vương điện hạ lập tức quét về phía nàng
Ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến người ngoài nhìn vào liền cảm thấy khí lạnh trực tiếp dâng từ lòng bàn chân lên thẳng đầu.
Vợ cả và vợ bé?
Lạc Tử Dạ khà khà cười gượng một tiếng, xoay người đi về phía lều của Doanh Tần
Nàng đương nhiên là nói bậy nói bạ, vợ cả vợ bé cái quái gì chứ
Có điều, phải có một nguyên nhận giải thích vì sao nàng lại nhìn bóng lưng của Phượng Vô Trù chăm chú như vậy, đúng không?
Chờ bọn Lạc Tử Dạ đi xa, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn còn đứng trước cửa, đôi mắt ma quỷ như muốn khóa chặt bóng lưng của nàng vậy
Diêm Liệt nhìn một lát rồi cau mày nói: “Vương, nhìn bộ dáng của Thái tử..
Sao ngài lại đồng ý để Thái tử đi thăm Doanh Tấn vậy?”
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong trước giờ của Vương
Nghe câu hỏi ấy, Nhiếp chính vương điện hạ không quay đầu, cặp mắt thần bí của hắn vẫn khóa chặt bóng lưng của Lạc Tử Dạ
Qua một lúc, hắn mới dùng giọng điệu lạnh lùng và bình tĩnh của mình cười nói: “Doanh Tần bị thương vì Lạc Tử Dạ, ngươi cho rằng cô không đồng ý thì y sẽ không đi thăm hắn ta à?” Hắn vừa nói xong, Diêm Liệt lập tức hiểu rõ.
Diêm Liệt suy nghĩ một lát, cũng đúng
Dựa vào tính cách của Lạc Tử Dạ, Doanh Tần bị thương vì y nên y nhất định sẽ muốn đi xem
Hơn nữa, đối phương thành ra như vậy là vì y, chỉ sợ rằng dù có phải giao mạng của mình ra để cứu Doanh Tân thì Lạc Tử Dạ cũng sẽ đưa luôn ấy chứ
Nếu Vương không cho Lạc Tử Dạ đi thăm thì y chắc chắn sẽ đối chọi với Vương, tự mình lén lút chạy đi.
Quanh co lòng vòng như vậy trái lại làm mất tính mỹ quan quá, còn không bằng trực tiếp để cho y đi
Chẳng qua..
Hắn nhìn mặt bên của Phượng Vô Trù
Bởi vì đối phương quá cao nên phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đường cong kiên cường, hoàn mỹ ấy của đối phương
Hắn lại liếc nhìn bóng lưng của Lạc Tử Dạ, nhắc nhở một câu: “Thế nhưng thuộc hạ thấy dáng vẻ của Thái tử điện hạ có vẻ như đang hiểu lầm điều gì đó! Chuyện lần này chúng ta cần bàn bạc...”
Dựa theo dáng vẻ của Thái tử cho thấy, có vẻ như y đang nghĩ rằng Vương không tin tưởng y thì phải? Trên thực tế, Diêm Liệt cũng cảm thấy không nên để cho Thái tử biết chuyện này thì tốt hơn
Dù sao cũng là chuyện cơ mật, Thái tử có biết cũng không có tác dụng gì
Diễm Liệt vừa nói đến đây liền chợt nghe thấy Nhiếp chính vương điện hạ thở dài, làm cho hắn giật nảy cả mình
Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng thấy Vương thở dài
Có thể thấy sức ảnh hưởng của Thái tử đối với Vương đã lớn đến nhường nào.
Phượng Vô Trù xoay người lại, trực tiếp bước vào lều, đồng thời khôi phục dáng vẻ uy nghiêm và bá đạo của mình
Hắn bình tĩnh nói: “Không cho Lạc Tử Dạ biết là vì việc kỳ lạ này không liên quan đến y, Cô không muốn mang quá nhiều phiền phức đến cho y
Chỉ có điều...” Chỉ có điều, xem dáng vẻ của Lạc Tử Dạ thì hình như nàng đã nghĩ sai rồi.