“Cô biết rõ!” Phượng Vô Trù nhắm mắt.
Sau khi nói ba chữ kia, hắn thong thả dựa người vào ghế, khí thể ma quỷ vẫn khiến kẻ khác khiếp sợ như mọi khi
Nhưng hắn lại im lặng hồi lâu, hoa văn chìm hình rồng trên áo gấm như giao hòa cùng ánh sáng, lúc ẩn lúc hiện, có lúc lại giống như khẽ cựa mình
Nó hệt như chủ nhân của chiếc áo gấm này, hiện giờ trong lòng chất chứa muôn vàn tâm sự khiến người khác không thể nào nhìn thấu.
Lúc này, Diễm Liệt cũng không nói gì mà chỉ đứng ở một bên chờ Phượng Vô Trù tự ra quyết định.
Dù sao đây cũng là việc riêng của Vương, những gì cần nói mình đã nói hết rồi
Còn cuối cùng Vương định làm thế nào, vậy phải xem Vương3phán đoán ra sao
Có điều, hắn thật lòng cảm thấy không đáng phải đánh cuộc như thế, nếu Lạc Tử Dạ thật sự nghĩ vậy thì Vương...
Sau một hồi im lặng,
Người ngồi trên vương tọa đột nhiên nhếch miệng, bình tĩnh thong thả lên tiếng, giọng nói lạnh lùng trong trẻo xen lẫn vẻ mệt mỏi vang lên: “Thật ra giữa Cổ và Lạc Tử Dạ, y vốn luôn chống cự và từ chối Cô, chẳng qua là từ đầu đến cuối Cô vẫn luôn ép buộc y thích Cô mà thôi
Vốn dĩ Cô là người đơn phương tình nguyện
Vì vậy, cho dù y thật lòng nghĩ như thế, Cô cũng không thể nói gì!”
“Vương!” Diêm Liệt ngẩng đầu nhìn người trên vương tọa
Hắn chợt nghẹn họng, lời đã tới miệng nhưng lại cảm thấy không thể nói ra, chỉ đành1nhìn Phượng Vô Trù với vẻ không cam lòng
Hắn vừa gọi một tiếng, người kia bỗng mở mắt nhìn hắn
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo đầy uy nghi và áp lực vang lên: “Đủ rồi! Đừng nhắc tới chuyện này nữa! Dù sao người động lòng trước là Cô, người ép Lạc Tử Dạ đối mặt là Cô, người không thể buông tay trước cũng chính là Cô
Cho dù sự thật đúng là như thế, vậy, cũng có lỗi gì chứ?”
Diêm Liệt hơi khựng lại, lúc này cũng không nói gì nữa
Đúng vậy, ý Vương đã rất rõ ràng rồi
Trong cuộc tình này, người động lòng trước là Vương, người muốn Thái tử đáp lại tình cảm của mình là Vương, người hiện giờ yêu không dùng được cũng là Vương, trong này có chuyện gì là của Thái tử đầu
Ý3Vương là ngài ấy đơn phương tình nguyện, vì vậy cho dù Thái tử có đối xử với ngài ấy thế nào đi chăng nữa, cho dù Thái tử thật lòng hay là chỉ vì vẻ đẹp của Vương, cho dù kết quả của phần tình cảm này là gì, ngài ấy cũng bằng lòng gánh chịu
Là như thế ư?
Vậy thì mình còn có thể nói gì đây?
Cuối cùng Diêm Liệt chỉ rầu rĩ nói: “Nếu ngài đã quyết định rồi thì thuộc hạ sẽ không nhiều lời nữa
Ngài định kéo dài thêm một thời gian mới đi, thuộc hạ cũng không có ý kiến
Có điều, lão Vương gia sắp đến đại mạc rồi, ngài ấy định đích thân tới tìm ngài
Còn lý do ngài đã nắm giữ quân đội kinh thành Đế Thác và biết tung tích của Đồ Phù3Tử nhưng vẫn không ra tay, ngài hãy tự giải thích chuyện này với lão Vương gia đi thôi!”
Thật ra từ trước tới nay, lời của Vương chính là quy tắc, và Vương vẫn luôn là người độc tài.
Đương nhiên Vương không cần giải thích với lão Vương gia chuyện gì cả
Thật ra Diêm Liệt hơi bực mình trước thái độ hiện tại của Phượng Vô Trù nên mới nói vậy thôi
Hắn không phản đối chuyện Vương thích Thái tử, thậm chí hắn còn giúp Vương theo đuổi Thái tử cơ mà
Nhưng như thế không có nghĩa là hắn tán thành thái độ của Vương...
“Phụ vương sắp đến ư?” Phượng Vô Trù nhướng mày, có vẻ như tâm trạng khá hơn một chút
Diêm Liệt buồn bực đáp: “Đúng vậy, chắc là ngài ấy biết chúng ta đã tìm được Đồ Phù9Tử, cũng...”