Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Một bộ áo gấm màu lam nhạt, tay áo rộng khẽ phất phơ theo làn gió

Nhìn thoáng qua giống như cơn gió xuân tháng sáu khẽ khàng lướt qua cành dương liễu, nhởn nhơ trêu ghẹo gò má ai

Gương mặt đó...

Là hoa lan đầy thanh nhã khẽ nở trong khe núi tăm tối

Là ánh trăng mờ mông lung ló ra trên chín tầng mây

Là trời xanh đường xa, là màu bút vẩy mực loang nhòe

Gương mặt hắn tươi vui, sống mũi cao thẳng

Khóe miệng hắn khẽ giương lên, lộ ra đường cong tinh tế của khuôn mặt


Hắn giống như một công tử trời sinh anh tuấn nhã nhặn như thế, dịu dàng ôn hòa như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy tâm trí mê3mẩn, giống như được tắm trong gió xuân

Nếu nói Phượng Vô Trù là ma quỷ làm cho người ta đắm chìm trong đó, Doanh Tần là yêu tinh khiến cho người ta dây dưa, Tiểu Thất là thiên sứ thuần khiết không tì vết thì người này..

chính là thần tiên tao nhã trong thiên hạ.

Đúng, là thần

Bởi vì sự thanh cao này của hắn đúng là hoàn mỹ, vô cùng hoàn mỹ, nhưng không khiến người ta cảm thấy gần gũi mà chỉ khiến ta cảm thấy xa tít ngoài chín tầng trời

Tựa như gần ngay trước mắt, thế nhưng khi vươn tay ra lại có một lớp lụa mỏng khép lại, không cách nào chạm đến, cao vời đến không thể với tới

Lạc Tử Dạ ngẩn ngơ1nhìn như thế thật lâu

Lúc này nàng cảm thấy máu mũi lâu rồi chưa trở lại gây chuyện của mình giống như có xu hướng muốn chảy ra! Nhưng điều khiến nàng cảm thấy kỳ lạ là, nàng khẳng định mình chắc chắn chưa từng gặp người trước mặt này, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp nhau ở đâu đó..

Loại cảm giác giống như đã gặp lại giống như chưa từng gặp khiển Lạc Tử Dạ cảm thấy rất buồn bực, vì vậy mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trong khoảnh khắc người nọ thấy nàng, cũng sửng sốt một chút

Giống như là hắn cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở nơi này

Võ Tu Hoàng ngoái đầu nhìn lại,3thấy hai người kia kẹt cứng ở cửa

Ông buồn bực liếc nhìn, thực sự không rõ hai người đàn ông gặp thì gặp đi, tại sao phải đứng ở cửa nhìn nhau đắm đuối lâu như vậy

Bọn họ cũng không phải đồng tính!

“Khụ...” Ông ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người đang ngẩn ngơ

“A...” Lạc Tử Dạ lấy lại tinh thần


Niềm yêu thích lớn nhất trong đời của nàng chính là khát vọng đối với trai đẹp

Hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất chúng, trước đó nàng cũng không có gây thù với đối phương, vì vậy nàng muốn đến gần theo phản xạ có điều kiện

Nàng chìa tay ra định nắm tay người đó

Thế nhưng khi duỗi được một nửa, nàng3chợt nhớ tới thứ gì đó

Thể là nàng xoa tay lên áo bào của mình, lại một lần nữa trịnh trọng vươn tay: “Chàng đẹp trai, chúng ta thật sự có duyên!”

Hiên Thương Mặc Trần ngơ ngác một chốc.

Sau khi hơi ngớ ra trong chốc lát, đôi mắt ấm áp mang theo ý cười nhìn về phía tay nàng, cũng không rõ nàng đưa tay ra định làm gì

Nhưng nhìn vẻ mặt Lạc Tử Dạ giờ phút này trong ngây ngốc lộ ra vài phần si mê, cũng không khó coi, nhất định là nàng rất hài lòng đối với gương mặt này của hắn.

Đúng vậy.

Cho tới bây giờ, Lạc Tử Dạ chưa thấy ai hoàn mỹ như vậy, quả thật là hoàn mỹ

Toàn thân người này toát9ra một khí chất không thể bắt bẻ, khiến cho người ta tìm không ra chút thiếu khuyết nào, anh tuấn tao nhã đến không chê vào đâu được.


“Đây là...” Hắn mở miệng, đôi mắt dịu dàng của hắn dán vào bàn tay đưa ra của Lạc Tử Dạ

Hai chữ nhẹ nhàng vang lên, giọng nói tựa như thanh âm của đất trời, rất là ôn nhã êm tai

Chỉ cần nghe thấy giọng nói này, người thích đàn ông dịu dàng ấm áp sẽ cảm thấy lỗ tại mình muốn mang thai.

Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng

Cuối cùng nàng cũng nhận ra đây là thời cổ đại, việc bắt tay không phổ biến cho lắm

Thế là nàng thu móng vuốt của mình về.

Hai tay ôm quyền, nàng nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Nói thật, quen biết lâu như vậy, hắn vẫn chưa từng thấy Lạc Tử Dạ có lúc khách sáo như vậy

Đừng nói là hắn, ngay cả Võ thần đại nhân trong phòng nhìn thấy tình huống kỳ dị này cũng nhịn không được mà khóe mắt giật mạnh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận