Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn lướt qua đỉnh đầu của nàng, bỗng nhiên có một hương thơm thoang thoảng bay vào trong mũi
Trong mắt hắn âm thầm gợn sóng, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Phượng Vô Trù lại có hứng thú với thân thể của người này.
Lạc Tử Dạ nói xong bèn thu cánh tay của mình về
Đương nhiên Võ Tu Hoàng nghe thấy những lời này, gương mặt già nua thoáng cái đã không nhịn nổi! Võ Lưu Nguyệt vừa tỉnh dậy đã nghe nàng nói vậy, vẻ mặt tức giận đến nỗi thoắt trắng thoắt xanh
Thế nhưng bản thân nàng ta mới vừa phạm lỗi, lúc này cũng không tiện tỏ vẻ ngang ngược kiêu ngạo trước mặt phụ hoàng, vì vậy nàng ta đành nhẫn nhịn không lên3tiếng
Nhưng lúc này Võ Tu Hoàng lại không nhịn được
Ông phẫn nộ quát to một tiếng: “Lạc Tử Dạ!”
“Sau này có ngày gặp lại! Võ thần đại nhân, ông hãy nhớ kỹ điều kiện của gia, ông chỉ có ba ngày
Trong vòng ba ngày không có câu trả lời thuyết phục, nói không chừng gia sẽ mất hứng rồi đốt luôn sổ ghi chép kia!” Nói xong lời này, Lạc Tử Dạ cũng không quay đầu lại, chạy vụt đi.
Không chạy để chờ Võ Tu Hoàng tức giận, trút giận lên nàng ư! Nàng có bị khiếm khuyết về IQ đâu.
Còn về chàng đẹp trai tạm thời chưa biết tên tuổi này, nàng chỉ xin được nói chuyện cùng, được nắm lấy tay người ta là đã thỏa mãn rồi
Nàng sắp trở1thành “bạn trai” của Phượng Vô Trù nên không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần hỏi tên hắn ta
Người có thể kết bạn với Võ Tu Hoàng tất nhiên sẽ không đơn giản, hỏi ra nói không chừng còn có thể gây phiền toái cho mình.
Nhưng...
Sau khi chạy được một khoảng, ánh mắt nàng lóe lên
Nàng thật sự cảm thấy người vừa nãy kia hơi quen mắt! Trong đầu lóe lên ánh chớp, nàng chợt nhớ tới Hiến Thương Dật Phong! Nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu..
Hai người này làm cho người ta cảm thấy không khác nhau lắm, nhưng mà vẻ ngoài và giọng nói đều khác xa, hơn nữa khí phách trên người người này hơn Hiến Thương Dật Phong rất nhiều.
Những thứ khác có thể bắt3chước, nhưng mà khí phách này lại là thứ rất khó trùng hợp.
Nàng ôm tâm tình buồn bực như vậy chạy khỏi quán trọ..
Sau khi nàng rời đi, Hiến Thương Mặc Trần liếc nhìn Võ Tu Hoàng
Đã không còn Lạc Tử Dạ ở phía trước cản tầm nhìn, lúc này Võ Lưu Nguyệt mới nhìn rõ mặt Hiện Thương Mặc Trần
Nàng ta vừa nhìn qua, cả người cũng ngây dại!
Trái lại, Hiến Thương Mặc Trần không hề chú ý đến nàng ta
Gương mặt hắn mang theo nụ cười nhưng lại không giống như là đang cười
Hắn nhìn sang Võ Tu Hoàng, khẽ nói: “Trước khi đến đây, Tu Hoàng huynh không nói rằng Lạc Tử Dạ cũng ở nơi này!”
Hiển nhiên là hắn rất khó nở một nụ cười thật sự, vừa3rồi nếu bị Lạc Tử Dạ phát hiện manh mối, để lộ thân phận thì vấn đề còn lớn hơn.
Võ Tu Hoàng còn bị thằng nhóc Lạc Tử Dạ thối tha kia khuyên Hiên Thương Mặc Trần giữ khoảng cách với mình nữa
Ông tức đến không lấy lại sức được, sắc mặt đỏ bừng cả buổi mới mở miệng nói: “Y tới bất thình lình, ông đầy cũng không ngờ tới...”
***
“Vương! Thái tử..” Tiêu Thanh quỳ một gối ở chỗ cách vương tọa không xa.
Giờ phút này, Nhiếp chính vương điện hạ ở trên vương tọa đang điều hòa khí tức
Hắn vừa hoàn thành xong một vòng vận chuyển
Đôi mắt ma quỷ mở ra, ánh mắt còn chưa rơi xuống trên người Tiêu Thanh, giọng nói từ tính lạnh lẽo đã trực9tiếp vang lên: “Y làm sao? Võ Tu Hoàng thật đúng là dám động tới y hay sao?”
Tiêu Thanh biết rõ, trước khi Vương bắt đầu vận công, Vân Tiêu Náo đã tới bẩm báo tin tức
Mà Vương cũng xác định vào lúc này Võ Tu Hoàng không thể nào động vào Lạc Tử Dạ, nếu không dù cho Võ Tu Hoàng có thể rời khỏi Thiên Diệu được thì hai đứa con trai con gái bị thương nặng của ông ta cũng nhất định phải chết
Võ Tu Hoàng sẽ không lỗ mãng, chẳng phân biệt nặng nhẹ như thế
Mà Vương cũng không làm gì, chờ Thái tử trở về.
Sau khi úp úp mở mở hồi lâu, hắn mở miệng nói: “Vương, cái này cũng không phải..
Chỉ là thuộc họ nhận được tin tình báo, nói rằng lúc đó ở quán trọ xuất hiện một tên trai đẹp
Thái tử hết sức nhiệt tình, kề vai dựa lưng hắn ta, không chỉ nắm tay mà còn vỗ ngực đối phương
Hình như ngài ấy còn chảy nước miếng cả buổi
Trước mắt ngài ấy đang trên đường trở về, trông bộ dạng rất lo lắng cho thương thế của Doanh Tần, vì vậy tốc độ trở về rất nhanh
Nhưng lúc trên đường về ngài ấy cứ thì thầm trong miệng mấy từ, hình như lẩm bẩm cái gì mà vô cùng hối hận..
Nói...” Từ việc của tiêu ngọc đen, có thể nhìn ra ý của Vương đối với Thái tử, chuyện này..
Vì vậy lúc bẩm báo tin tức này, hắn thật sự hơi sợ hãi.
“Nói cái gì?” Một tiếng lạnh lẽo vang lên
Tiếng nói ấy khiến Tiêu Thanh cảm nhận được một trận ma uy đè xuống, làm hắn sợ tới mức không ngẩng đầu lên được, hô hấp thậm chí còn hơi ngưng lại một chút! Hắn đánh bạo, tiếp tục mở miệng nói: “Nói thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc..
Tại sao gia phải vì một cây đại thụ mà bỏ qua cả rừng cây, chuyện này thật sự là quá đáng tiếc..
Có điều vừa rồi Phượng Vô Trù lại không có ở đây, sao gia lại không sờ thêm mấy cái, ai biết về sau còn gặp hay không chứ! Ôi, thật là đáng tiếc, hối hận quá..
Vương? Vương...! Trong lúc hắn nói, người nọ đã đứng dậy
Vẻ mặt anh tuấn có thể so với thần ma, hung ác nham hiểm đến khiến cho người ta rét lạnh...