Quả nhiên tâm tình của Nhiếp chính vương điện hạ vốn đã hết sức tệ, khi nghe thấy những lời này, ánh mắt hung ác nham hiểm đã rơi xuống người Quả Quả
Lực áp bức của ánh nhìn quá mạnh mẽ, đánh thức Quả Quả nửa mê nửa tỉnh.
Nó duỗi cánh lau ghèn mắt, nhìn sắc mặt Phượng Vô Trù, hỏi bừa một câu: “Chủ nhân, ngài sắc mặt giống như phân chó ấy! Sắc mặt của ngài..
Ngài sưng rồi này.” Một tiếng “bốc” vang lên
Đám người Mân Việt bưng kín mắt
Quả gia ngã xuống đất khóc lóc: “Ông trời ơi, người khác nuôi chim đều là yêu chiều, mỗi ngày ăn ngon uống đã
Chủ nhân nuôi chim là để làm bóng, là bóng đó..
Tùy tiện đá..
Không phục Quả gia..
Quả gia không phục...”
***
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ vẫn3hoàn toàn không biết mình đã bị tố giác, càng không biết lúc này Diễm Liệt cũng đã được phái đến bắt nàng
Nàng đi về phía doanh trướng với vẻ mặt hối hận
Bước chân của nàng rất nhanh, trong miệng vẫn còn nói thầm đáng tiếc
Hơn nữa nàng còn nghiêm túc nghi ngờ, mình muốn tìm anh chàng đẹp trai an tâm sống qua ngày, đây rốt cuộc có đúng hay không
Hay là, có thể ngồi trong lòng mỹ nam trong thiên hạ không phải càng tốt hơn sao? Nghĩ như vậy, bởi vì quá kích động nên nàng còn giương cánh tay, buồn bã nhìn trời
Nhưng trong đầu bỗng nhiên nhớ tới từng có người nào đó đã cảnh cáo nàng, nếu như nàng dây dưa hay có gì gì đó với những tên đẹp trai khác thì1hắn sẽ đánh gãy chân nàng! Thoáng cái nàng cảm thấy đầu gối của mình nổi lên một cơn đau nhức...
Nàng lặng lẽ giơ tay phải lên, kéo cánh tay trái đang chỉ lên trời xuống.
Nàng cúi đầu tiếp tục đi đường, cảm thấy cuộc đời mình quả thật hơi xót xa
Nếu như không thể có được, vì sao phải để cho nàng gặp được chứ? Lúc này, trên đường lớn ầm ĩ một trận.
Vài người thúc ngựa nhanh chóng phi qua trước mặt nàng, người phía trước còn hét lớn: “Vương giá của Tây Vực Vương, tất cả tránh đường!” Bọn họ chạy qua nhanh như một cơn gió, tốc độ vô cùng nhanh, khung không có, đồ nghi trượng càng không thấy đâu
Nhìn bộ dạng gấp gáp kia của bọn họ, hẳn là đang có việc vô3cùng gấp.
Người đi đường đều nhanh chóng tránh qua một bên, Lạc Tử Dạ cũng vội vã tránh sang bên cạnh
Chuyện này đương nhiên không phải là bởi vì kính trọng Tây Vực Vương, mà là tránh cho đứng ở giữa đường bị đội kỵ mã giẫm thành bánh thịt!
Nàng cân nhắc trong chốc lát, Tây Vực Vương không phải cha của Đạm Đài Dục Đường sao? Bây giờ bỗng nhiên chạy tới..
Nhìn bộ dạng như vậy, tám chín phần mười là vì nàng ta gặp chuyện rồi! Lúc này trời đã tối rồi.
Mà bọn họ đến rất nhanh, tin tức cũng rất nhạy.
Lần này nàng bước chân nhanh hơn, vội vàng đi về xem tình hình như thế nào
Nàng còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ chỗ xa3xa: “Chia ra ba đường, phải lùng bắt cho bằng được Thái tử! Sự kiên nhẫn của Vương là có hạn!”
“Rõ!” Cả đám người đồng thời lên tiếng, chia đường đi.
Lạc Tử Dạ đứng ở giữa đoàn người, sửng sốt một chốc, nàng lại làm gì rồi? Đang yên đang lành, tại sao Diêm Liệt phải lùng bắt nàng? Xem ra chính là ý của Phượng Vô Trù, nàng thì làm sao? Nàng di chuyển bước chân, vốn định đi đến hỏi Diêm Liệt một chút.
Nhưng mà nghĩ lại thì chuyện đã ồn ào đến nghiêm trọng như vậy, bọn họ bắt đầu truy bắt nàng, còn dùng hai chữ “lùng bắt” nữa
Nàng làm bừa dâng mình lên tận cửa không phải là tìm đường chết sao? Thế là nàng dứt khoát trốn trong đoàn người, còn tiện tay9giật lấy một cái mặt nạ dùng trong kinh kịch trên quầy bán mặt nạ, che mặt lại...
Nàng đưa lưng về phía giữa đường
Một đội người ngựa chạy qua sau lưng
Kỷ luật của quân hộ vệ Vương Kỳ xưa nay vô cùng nghiêm minh, vì vậy lúc này không ai nhiều lời, trực tiếp chạy ngang qua, bước chân còn rất đều đặn đồng nhất
Lúc chạy tới, trên người bọn họ còn có một luồng sát khí u ám!