Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Được rồi, hắn cảm thấy phương pháp xử lý của Lạc Tử Dạ không có gì là không tốt, trái lại vô cùng tốt mới đúng

Chẳng qua: “Nhưng nếu làm như vậy thì cho dù ta có thể tránh được sự trừng phạt, sau này cũng sẽ bị hai người bọn họ gây phiền phức!” “Vậy bây giờ người chịu đựng thì bọn họ sẽ không tìm người để gây chuyện với ngươi à?” Lạc Tử Dạ liếc hắn

Hắn nghẹn họng: “Tìm!” Đúng vậy, hình như trước giờ toàn là hắn nhẫn nhịn bọn họ, mà bọn họ cứ luôn tìm mình để gây chuyện, hơn nữa còn càng ngày càng quá đáng hơn

Thậm chí là mình càng nhường nhịn thì bọn họ càng3lấn tới!

Nghe hắn nói thế, Lạc Tử Dạ tiếp tục: “E rằng khi chuyện này lọt vào tai phụ hoàng của ngươi thì phụ hoàng của người sẽ không bênh vực cho ngươi

Hơn nữa còn không tin rằng không phải người đánh, có khi còn mắng người không tôn trọng huynh đệ mình

Thế nhưng lúc bình thường ngươi không ra tay, lọt vào tai phụ hoàng ngươi...”


“Cũng vẫn mắng ta không biết tôn trọng huynh trưởng!” Hợp Tề đã quay đầu lại.

Đúng vậy, dù hắn có đánh bọn họ hay không thì cuối cùng bọn họ vẫn tìm tới hắn để gây chuyện cả

Dù hắn có tự xả cục tức trong lòng mình ra không thì hắn vẫn là người bị phụ hoàng trách1cứ khi phụ hoàng nghe được chuyện của bọn họ

Nếu là như vậy thì tại sao hắn vẫn còn phải chịu đựng cái cục tức chó má này nữa? Ý nghĩ này vừa xuất hiện là những cảm xúc đã bị hắn che giấu quá lâu, đè nén quá lâu, bị bắt nạt quá lâu đều bộc phát ngay lập tức! Hắn giơ chân đạp về phía bọn họ

Lạc Tử Dạ đứng bên cạnh xem, nghĩ rằng dù đứa nhóc Hợp Tề này ngốc một chút, đầu óc còn có vẻ không bình thường nữa, nhưng mà hắn vẫn có một ưu điểm rất đáng khen, đó chính là hắn ít nhất còn nghe lọt tại những lời khuyên bảo đúng đắn của người3ta!

Hợp Tề cứ đánh như vậy một lúc, tay đấm chân đá, trút hết những oán hận, lửa giận, thậm chí là oan ức ở trong lòng mình nhiều năm qua

Sau khi đánh xong, hắn rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại! Hơn nữa, hắn cảm thấy hai tay của mình đều đã mỏi nhừ vì đánh người ta, hai chân cũng đã đá người tới mức tê dại.

Tiếng “bịch, bịch bịch” vang lên trong lều, nghe như đang đánh bao cát vậy


Lạc Tử Dạ đứng xem cũng sửng sốt

Nàng bảo hắn đánh một trận nhưng cũng không cần đánh tới mức thỏa mãn như vậy chứ? Đang luyện tập đấm bốc à?

Nàng ngẩn ra cả nửa ngày trời mới thấy hắn đánh xong!3Hơn nữa, trong mắt hắn còn ẩn chứa nước mắt sau khi đánh xong, làm cho Lạc Tử Dạ sợ muốn chết, vui mừng tới chảy nước mắt luôn à? Trong lúc nàng sợ hãi, hắn quay đầu nhìn nàng, đặc biệt chân thành nói: “Cảm ơn!”

Hắn nói hai chữ này, trong lòng cũng đã chính thức xem Lạc Tử Dạ là người bạn tốt nhất trong cuộc đời mình

Hắn đã bị hai tên huynh đệ này bắt nạt nhiều năm như vậy rồi, ngay cả mẫu phi của mình cũng thường thấy mình bị thương, nhưng mà mẫu phi vẫn luôn bảo mình phải nhẫn nhịn

Chỉ có mỗi Lạc Tử Dạ, y là người đầu tiên nói với hắn rằng không cần nhịn,9là người đầu tiên nói với hắn rằng hắn có thể phản kháng

Y thậm chí còn chủ động ra tay trước, đánh ngất xỉu hai người này giúp mình!

Lạc Tử Dạ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc tới mức lạ lùng và nói cảm ơn mình của hắn liền “phụt” một cái, nở nụ cười

Nàng xua tay nói: “Đâu phải chuyện lớn lao gì đâu, nhắc tới chuyện này thì bây giờ chỉ có mỗi ngươi dám chứa chấp ta thôi! Nếu như người nhất định phải nghĩ đây là phần ân tình mà ta dành cho ngươi thì cứ coi như chúng ta hay nhau rồi đi, người giúp ta một chuyện, ta giúp người một chuyện

Chẳng qua, nếu như chuyện này phát triển tốt thì sau này ngươi hãy cảm ơn ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận