Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Hắn khẽ cười, chào hỏi: “Bái kiến Nhiếp chính vương Thiên Diệu!”

Hắn vừa dứt lời liền cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên căng thẳng, có một phần nội lực hư ảo từ trên người Phượng Vô Trù tản ra, bao vây tại chỗ của hắn! Sắc mặt Hiến Thương Mặc Trần cứng đờ, vùng giữa hai hàng lông mày của hắn cũng nhíu lại

Hẳn ra vẻ bình tĩnh dùng nội lực phản công.

Lạc Tử Dạ thấy hai người bọn họ không nói một lời, nội lực xung quanh mình cũng đang bắt đầu khởi động liền chợt nhận ra điều gì đó

Chẳng qua là nàng biết hai người này đang đánh nhau nhưng lại không biết nguyên nhân hai người đánh nhau là gì, vì thế nên nàng cảm thấy hơi mờ mịt!


Nội tức của hai người3va chạm vào nhau.

Có điều, nói gì đi nữa thì Hiến Thương Mặc Trần cũng không phải là đối thủ của Phượng Vô Trù

Sau trận giao tranh bằng nội lực này, trán của hắn đã bắt đầu ướt vì mồ hôi lạnh! Sắc mặt của Phượng Vô Trù cũng tối sầm.

Phượng Vô Trù dùng không ít nội lực để tạo áp lực, giao tranh một lúc rồi lại chợt dài tầm mắt

Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí căng thẳng lập tức giãn ra! Cả người Hiên Thương Mặc Trần lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi

Đây là lần đầu tiên hắn giao tranh trực diện với Phượng Vô Trù

Từ lúc hắn tới Thiên Diệu và xin phép Phượng Vô Trù rồi là hắn chưa từng tùy tiện làm xằng làm bậy điều gì chạm tới lông mày đối1phương, đối phương cũng chưa từng chủ động gây chuyện với mình

Hôm nay đúng là lần đầu tiến, hắn không cần suy nghĩ cũng biết nguyên nhân

Mặc dù hắn đã từng nói mình không có hứng thú với Lạc Tử Dạ, thế nhưng bây giờ Phượng Vô Trù vẫn cảnh cáo hắn!

Mồ hôi đã thấm ướt cơ thể hắn, thế nhưng nét mặt của hắn vẫn thờ ơ.

Phượng Vô Trù không thèm nói chuyện với hắn ta, hắn tin rằng Hiền Thương Mặc Trần là một người thông minh, hắn ta nên hiểu lý do vì sao mình lại đột ngột ra tay! Hắn cười lạnh một tiếng, dẫn Lạc Tử Dạ đi


Có điều hắn chưa đi được mấy bước thì chợt dừng chân lại, đồng thời nói: “Cô nghĩ rằng các hạ vẫn còn nhớ Cô đã từng cảnh3cáo các hạ điều gì chứ!?” Lạc Tử Dạ không biết bọn họ đang nói đến chuyện bí mật gì nên không tùy tiện mở miệng.

Đương nhiên là Hiên Thương Mặc Trần còn nhớ

Nói chung thì ý của đối phương khi ấy là thế cục của thiên hạ này như thế nào, quyền thể phân chia ra sao đối phương đều không quan tâm, chỉ cần không nên mơ ước vẩn vơ, đừng giành lấy vật của hắn là được.

Lời hắn nói hôm nay xem như là nhắc nhở Hiến Thương Mặc Trần.

Hiến Thương Mặc Trần thản nhiên cười, chẳng qua ý cười không chạm tới đáy mắt

Giọng điệu của hắn vẫn ôn hòa nhã nhặn, nhẹ giọng nói: “Xin Nhiếp chính vương điện hạ yên tâm, tại hạ sẽ không quên!”

Hắn vừa mới dứt lời, người trước mặt hắn3liền bước đi.


Đợi đến khi bóng dáng của Phượng Vô Trù hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình, sắc mặt của Hiến Thương Mặc Trần chợt thay đổi

Hắn che ngực, bước chân lảo đảo

Mặc Tử Uyên lập tức đi đến đỡ lấy hắn, đồng thời liếc nhìn bóng lưng của Phượng Vô Trù rồi cau mày, nói: “Phượng Vô Trù thật quá kiêu ngạo!”

Chẳng qua là cả thiên hạ này đều biết chuyện Phượng Vô Trù kiêu ngạo, bây giờ đối phương ngông cuồng như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái cho lắm! Chẳng quan điều làm hắn cảm thấy khó hiểu là: “Chủ nhân, Phượng Vô Trù làm vậy là vì Lạc Tử Dạ, bây giờ ngài vô duyên vô cớ tiếp cận Lạc Tử Dạ để làm gì?”

Đây có khác gì9tự tìm phiền toái đâu?

Trong lúc nói chuyện, Mặc Tử Uyên lấy một bình sứ từ trong tay áo ra, móc một viên thuốc ra cho hắn, nói: “Đây là thứ lúc trước thần y để lại, có thể dưỡng khí huyết!” Uống nó xong thì không cần vận công điều dưỡng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận