Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



9ắn thầm bực bội sao chẳng thể hận nàng đến xương tủy, mà ngược lại còn hết lần này đến lần khác yêu đến khắc cốt ghi tâm

Hắn đột nhiên bóp lấy eo của người trong lòng, khiến nàng phải hoảng hốt kêu lên, cơn buồn ngủ cũng vơi đi hơn nửa

Hắn lại trầm giọng nói: “Ngủ ngon!” Lạc Tử Dạ trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhắm lại của hắn và cả khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta phải chìm đắm kia nữa

Trong thoáng chốc cơn giận sôi lên khắp người, nàng sáp đến định cắn hắn

Hắn không mở mắt, nhưng giọng nói ma mị lại làm cho nàng sợ hết hồn: “Lạc Tử Dạ, nàng biết Cô chịu đựng cực khổ thế nào mà! Nếu như3nàng còn cắn nữa, Cô không kiềm chế được, nàng đừng trách Cô không thương yêu nàng!”

Nàng nghe xong, dừng ngay hành động định làm, bực bội nhìn hắn

Mà lúc này hắn thật sự giống như đã ngủ rồi, nhắm mắt, mái tóc đen rơi lên gối, có một số sợi tóc dài còn bị nàng đè dưới thân


Nhìn dáng vẻ này, không giống với bức tranh mỹ nam tử chìm vào giấc ngủ, mà là hình ảnh quân vương của ma giới đang nhắm mắt

Ma tức nặng nề khiến cho người ta run rẩy, cũng khiến cho họ hiểu được rằng, nếu như quấy nhiễu đánh thức hắn thì sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào.

Nàng ngồi hờn dỗi một lúc, nhìn hắn chăm chú hồi lâu, cuối cùng không chống1lại được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Trong lúc mơ, màng còn lầm bầm một câu: “Thối Thối là đồ tồi”

Sau khi nâng ngủ thiếp đi, tròng mắt thần bí nghiêm nghị của hắn mới đột nhiên mở ra

Nghe lời nói mê từ miệng nàng, hắn vừa bực mình vừa buồn cười

Vốn dĩ là do nàng nhiều lần chạm vào vảy ngược của hắn trước, đáng lý ra trong cơn tức giận, hắn nhất định phải giáo huấn nàng mới phải nhưng chẳng ngờ, cuối cùng lại thành như vậy.


Hắn còn chưa lý luận rõ ràng xem rốt cuộc hành động và lời nói của nàng có đúng hay không.

Hắn còn chưa có được lời hứa của nàng, nghe nàng cam đoan sau này sẽ không như thể nữa.

Mọi chuyện cứ3mơ mơ hồ hồ bị ném qua một bên

Còn nàng giống như đã phải chịu oan ức to bằng trời

Hoàn toàn chính là hắn ức hiếp nàng, là hắn quá bá đạo, là hắn quá ngang ngược

Thế nhưng, sau khi rủ mắt nhìn nàng một lúc, khóe miệng của hắn đột nhiên cong lên, không tức giận được nữa

Lời của cô gái này không sai, thứ nàng có thể dựa vào nhất, chính là sự không nỡ của hắn, mà hắn thì lại không biết làm thế nào!

Giữa đạo lý và vợ, hắn vẫn luôn hiểu rõ thứ mình muốn là gì

Nhưng mà, lời nàng rưng rưng nói ra kia, có phải cũng đang chứng tỏ, nàng bằng lòng làm vợ của hắn rồi không? “Lạc Tử Dạ, Cô thật sự không biết nên3làm gì với nàng nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận