Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Ngón tay thon dài luồn qua mái tóc nàng, nhanh chóng buộc tóc gọn gàng cho nàng.

Hắn đột nhiên cắn nhẹ lên cổ nàng từ phía sau

Giọng nói ma mị trêu chọc bên tai nàng, giọng điệu khiến người nghe sởn tóc gáy: “Cô nói! Cô nói nàng là Vương phi của cô thì nàng chính là Vương phi của Cô

Lẽ nào nàng định phản kháng ư?” Lạc Tử Dạ ngây ngẩn cả người, chợt nhớ lại chuyện đêm qua, lo lắng hắn lại có hành động quá đáng

Vì vậy nàng không dám tranh luận với hắn nữa mà chìa tay đẩy hắn ra rồi dứt khoát xoay người lao ra ngoài.


Dáng vẻ vừa nóng lòng như lửa đốt, vừa ngượng ngùng xấu hổ, lại vừa thẹn quá hóa giận của nàng làm cho hắn trầm giọng bật cười sang sảng

Lạc Tử Dạ vốn đã3tức giận sẵn rồi, lúc này vừa bước tới cửa liền nghe thấy tiếng cười của hắn, thể là lập tức nổi giận lôi đình, nghiêng người cởi một chiếc giày ném thẳng tới mặt hắn!

Nàng giận dữ hét lên: “Cho dù muốn làm cũng là người làm Thái tử phi của gia!”

Con mẹ nó, có phải hắn đã quên nàng mới là tổng công hay không!

Nàng hét xong thì xoay người đi ra ngoài! Quả Quả đứng trước cửa vốn không thích nàng, nó vô cùng đau lòng vì chuyện xảy ra đêm qua

Vì thế, nó đứng trước cửa bắt chước dáng vẻ Lạc Tử Dạ xoay người rời đi, cứ xoay tới xoay lui hết lần này tới lần khác

Lạc Tử Dạ chẳng có tí hình tượng nào cả, Quả gia muốn bắt chước dáng vẻ mất hình tượng của nàng thật nhiều1lần để mọi người biết rằng nàng không xứng đối với chủ nhân! Mà trong lều, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ nghe thấy câu nói kia của nàng lại không bực mình

Diêm Liệt liếc mắt nhìn Quả Quả, khóe miệng khẽ run run

Lúc hắn bước vào trong lều hầu hạ Phượng Vô Trù, đuôi lông mày hơi nhướng lên

Với tính cách của Vương, sau khi nghe thấy câu nói kia của Thái tử, hẳn là Vương phải nổi giận


Thế nhưng hắn lại thấy Vương vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cũng rất thản nhiên, khiến hắn phải ca ngợi Vương bắt đầu tốt tính như thể từ bao giờ! Vì vậy hắn cất tiếng hỏi: “Vương, ngài.” “Ngươi cảm thấy đáng ra Cô phải tức giận có đúng không?” Hắn liếc nhìn Diêm Liệt, ánh mắt vốn đã ngạo mạn, bá đạo, nghiêm nghị,3giờ lại còn lộ ra vẻ hờ hững

Không đợi Diêm Liệt trả lời, giọng nói lạnh lùng cuốn hút lại vang lên một lần nữa: “Lạc Tử Dạ xuống giường không nghe lời, nhưng trên giường Cô ắt có biện pháp làm cho nàng ngoan ngoãn!” Khóe miệng Diễm Liệt khẽ run run: “.” Được lắm!

Cho nên ý Vương là dạy dỗ Thái tử trên giường là đủ rồi, bình thường Thái tử tùy tiện ngông cuồng một chút Vương vẫn có thể tha thứ? Thế nhưng mới sáng ngày ra ngài đã nói với một tên cầu độc thân như hắn cái để tài sắc tình như vậy có ổn không đó:

Đề tài sắc tình, màu vàng(*).

(*) Màu vàng: đồi trụy.

“Vương, thuộc hạ tới để bẩm báo với ngài một việc! Sau khi lão Vương gia biết Tiểu Bạn đã tìm được Đồ Phù3Tử liền gửi thư tới bảo ngài cứ yên tâm xử lý chuyện riêng của mình trước đi, ngài ấy sẽ bắt Đồ Phu Tử giúp ngài!” Đây là nguyên nhân khiển sáng sớm nay tâm trạng Diêm Liệt khá phấn khởi.


Trên mảnh đại lục này, người có võ công xứng tầm với lão Vương gia không có mấy ai.

E là ngay cả ba vị: Vương - người đã luyện thành “Dự Long Đồng Quy”, Võ Tu Hoàng - người được tôn là “Võ thần” và đại sứ Minh Viễn - người đã viên tịch vì bị ám sát ở quốc tự, đều không phải là đối thủ của lão Vương gia

Cho nên lão Vương gia đích thân đi bắt Đồ Phu Tử cũng không có gì bất ngờ.

Hắn nói xong, Phượng Vô Trù gật đầu tỏ ý đã biết.

Sau đó, Diêm Liệt lại ấp9a ấp úng, hình như có lời muốn nói nhưng lại không tiện nói ra! Nhiếp chính vương điện hạ liếc nhìn hắn, mặc áo ngoài rồi cầm cây sáo ngọc đen định đi ra ngoài

Đồng thời giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi!” Diêm Liệt mấp máy môi rồi nói: “Hình như lão Vương gia đã nghe tin đồn liên quan đến chuyện giữa Vương và Thái tử điện hạ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận