Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung



Thật sự hơi ngốc, coi người ở bên cạnh quan trọng hơn mình, đặt tay lên ngực tự hỏi, Hiến Thương Mặc Trần hắn không làm được.

Hắn cũng tin rằng không chỉ hắn không làm được, người trong hoàng tộc ít ai có thể làm được

Mà lúc này, thật ra không phải chỉ có một mình hắn cảm thấy Lạc Tử Dạ hơi ngốc, đám người Long Ngạo Địch cũng thế

Nhưng người nói nàng ngốc, có thể nói suy nghĩ và lời nói của nàng cũng không đúng hay không?

Dạng người như vậy dường như hoàn toàn khác xa, không thể hòa hợp, nhưng quỷ tha ma bắt lại có một sức hấp dẫn trí mạng với đám người bọn họ

“Hai vị, các ngươi đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, dù sao thì trời cũng không3còn sớm, cuối cùng có đi nữa hay không?” Lạc Tử Dạ nói xong thì lập tức mỉm cười nhìn hai người Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh.

Trên mặt nàng mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia khiến người ta không cảm nhận được chút độ ẩm nào.


Biểu cảm như vậy thật sự lần đầu tiên xuất hiện trên mặt nàng, khiến bọn họ nhìn gương mặt quen thuộc của nàng nhưng lại chỉ cảm thấy xa lạ

Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh vốn định chỉ trích Lạc Tử Dạ, nhưng sau khi nàng nói mấy lời vừa rồi, bọn họ lại không biết phải chỉ trích thế nào! Đúng là mặc dù hiện tại bọn họ mất hết mặt mũi, nhưng thật sự cũng không xảy ra chuyện gì, mà lúc này Doanh Tần1lại không biết trước được sống chết ra sao

Minh Dận Thanh lặng lẽ bò ra khỏi hố phân

Tiếp theo chính là một mùi hôi thối bốc lên..

Vốn lúc đầu không thối như vậy, nhưng sau khi hắn vừa đi ra là khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà che mũi

Còn có mấy người khác trong lòng không chịu nổi, lúc này trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác nôn thốc nôn tháo.

Nếu không nôn thì còn ổn, vừa mới nôn ra, những người khác cũng lần lượt nôn theo! Ngược lại mấy anh chàng đẹp trai này cũng coi như tương đối trấn định, không ai nôn

Chỉ là sắc mặt của bọn họ cũng trắng bệch mà thôi! Vốn Minh Dận Thanh cảm thấy mình mất sạch mặt mũi rồi, lúc này mọi người nôn3ra, mức độ mất mặt lại tăng gấp đôi.


Thật ra đừng nói tới mọi người, ngay cả bản thân hắn, cúi đầu nhìn đồng phân dính trên chân mình, hắn cũng buồn nôn không chịu nổi, nhất thời có xúc động muốn quơ đao chém đứt chân mình! Nhưng rửa chân và chặt chân, độ khó của cái nào lớn hơn, cái nào thiệt hại ít hơn, vấn đề này hắn vẫn ý thức được.

Cho nên mặc dù bản thân hắn cũng buồn nôn không chịu được, nhưng hắn vẫn nhịn được mà không chém đứt chân mình.

Trên người đám quan quân nước Nhung mang không ít nước, đương nhiên toàn bộ đều để uống, thật may là mang nhiều, dùng để rửa chân cũng không thành vấn đề

Nhưng bọn họ đều hy vọng chuyện này đừng có3ai rơi vào hố phân nữa

Nếu còn người nào rơi vào nữa, chút nước này của bọn họ thật sự không đủ dùng! Hai người trong cuộc kia coi như cuối cùng cũng bằng lòng chấp nhận hiện thực, hơn nữa cũng biết có nói gì tiếp với Lạc Tử Dạ cũng chẳng ích gì

Nói gì thì hôm nay bọn họ vẫn gặp phải xui xẻo

Có điều, trong câu nói đầu tiên của Lạc Tử Dạ cũng không khó để nhìn ra mục đích hôm nay của nàng chỉ là báo thù thôi, còn chưa có ý định lấy mạng bọn họ

Long Ngạo Địch nhìn Minh Dận Thanh đang rửa chân ở một bên, lại liếc Võ Hạng Dương vừa rồi suýt nữa rơi vào hổ định.

Cuối cùng hắn mở miệng nói: “Hay là hai vị về trước9đi?”

Lời này của hắn nhìn như đang hỏi ý kiến bọn họ, nhưng trên thực tế là đang hạ một đường lui cho bọn họ

Dù sao lúc ấy bọn họ cũng bị Lạc Tử Dạ khích mà tới, nếu lúc này nói quay về cũng hơi mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận