Khi nói ra câu này, hắn còn khẽ cười
Lạc Tử Dạ nghe xong bèn nhìn hắn, thờ ơ nói: “Bản Thái tử biết rồi!” Hiến Thương Mặc Trần thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, dáng vẻ lơ đễnh cũng chỉ khẽ cười một tiếng: “Thì ra Thái tử đã sớm cân nhắc, thật ra thì nhắc tới chuyện này trái lại là bản vương nhiều lời rồi!” Lạc Tử Dạ không lên tiếng nữa, ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa, lúc này bọn họ đang đuổi theo đại đội.
Nàng liếc Hiến Thương Mặc Trần, hỏi: “Thi săn thú, Phong vương không tính thể hiện thực lực chút à?”
“Bản vương không có thực lực gì để thể hiện cả!” Hiến Thương Mặc Trần mỉm cười ấm áp, thế nhưng gương mặt kia lại lộ ra vẻ lạnh nhạt và thờ ơ,3đôi mắt dịu dàng nhìn về phía đám người đang cưỡi ngựa bắn tên cách đó không xa, bình thản không một gợn sóng, như là không có chút cảm giác nào đối với tình huống hiện tại.
Lạc Tử Dạ nhún vai, trong lòng rõ biết cái tên Hiến Thương Phong vương này giỏi nhất là tính kế và che giấu.
Nàng xì một hơi: “Chẳng thú vị chút nào!” Sau đó lập tức quay người, đeo cung tên của mình, giục ngựa chạy nhanh tới! Nàng thật sự cảm thấy người như Hiên Thương “Dật Phong” thật không thú vị, lúc nào cũng thờ ơ, dường như không có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn, có khi cho dù khơi dậy rồi, hắn cũng không để lộ ra chút nào
Không để người khác nhìn ra chút đầu mối nào
Chẳng1phải người như vậy không hề thú vị chút nào à? Chỉ là một chuyến đi săn đơn giản mà hắn cũng không muốn thể hiện mình nhiều, như thể biểu lộ quá nhiều là có thể bại lộ chuyện gì đó
Những người sống như vậy thực sự rất an toàn, rất vững, có thể lặng lẽ hạ gục kẻ địch của mình dưới tình huống đối thủ và kẻ địch không thể nhận ra, không chú ý tới
Nhưng sống như vậy có ý nghĩa gì không? Không mệt mỏi à? Hiến Thương Mặc Trần ngẩn người, thật sự bị một câu “không thú vị” của nàng ảnh hưởng đến tâm trạng
Hắn ngước mắt nhìn lên đã thấy Lạc Tử Dạ gia nhập cuộc chiến
Nàng cười tươi rực rỡ, cung tên trong tay bắn đi không chút do dự, có khi nhắm về6phía con mồi, có khi “sơ ý” bắn về phía hai người Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh!
Cũng chính là tâm tính thoải mái càn rỡ đó, lúc có thể phô bày bản thân thì không phóng đại khoa trương, có thể làm tới đâu thì làm tới đó
Không hề che che giấu giấu việc mình chán ghét người ta, muốn chỉnh đối phương thế nào thì chỉnh thế đó!
Hắn cảm thấy mình và Lạc Tử Dạ, có lẽ là hai thái cực khác nhau.
Hắn quen che giấu bản thân, giấu tất cả ưu tư dưới nụ cười lạnh nhạt, phong độ ung dung, làm người ta cảm thấy hắn không có tình cảm, sẽ không tức giận, đương nhiên cũng sẽ không bộc lộ bản thân trước mặt người khác
Nhưng Lạc Tử Dạ lại biểu đạt tất cả ra ngoài
Nàng quen4thể hiện bản thân, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, dường như chẳng sợ cái gì, không sợ gì hết!
Người như vậy...
Nói thật, hắn cũng hơi hâm mộ
Hắn đang nhìn nàng thì bên tai chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, sau đó có người chậm rãi đến bên cạnh mình
Hắn đưa mắt sang nhìn, lúc thấy Long Ngạo Địch cũng hơi sửng sốt
Nhìn gương mặt lạnh lùng của đối phương, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Sao vậy, Long tướng quân, ngươi không đi chung với mọi người à?”.
“Chân bản tướng quân không thoải mái, nghỉ ngơi ở phía sau một lát!” Mặt Long Ngạo Địch không cảm xúc
Hắn nhìn Hiến Thương Mặc Trần theo lễ tiết, gật nhẹ đầu một cách khách sáo
Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, cũng gật đầu một cái, sau đó không nói gì3nữa
Nhưng bỗng nhiên hắn lại phát hiện lúc này ánh mắt Long Ngạo Địch đang đặt trên người Lạc Tử Dạ
Đôi mắt đỏ máu kia hơi híp lại, màu mắt sâu thăm thẳm, không biết hắn ta đang nghĩ gì
Lúc đó mọi người nghe thấy một tiếng sư tử gầm
Vì mọi người dừng lại rất lâu, cho nên lúc này không nhìn thấy bóng dáng sư tử đâu cả, chỉ bắn được vài con mồi nhỏ
Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, mọi người lại bắt đầu đợt nghỉ ngơi thứ hai.
Mà lúc này, mùi phân trên người Minh Dận Thanh cuối cùng mới coi như biến mất.
Bởi vì trên người không thổi nữa nên lúc này tâm tình hắn cũng có vẻ đã tốt hơn
Còn về Võ Hạng Dương, do Minh Dận Thanh đối xử với hắn không tệ, còn giúp đỡ khi hắn gặp khó khăn, cho nên dọc đường đi hắn cực kỳ chu đáo với Minh Dận Thanh, một lúc lại hỏi đối phương có muốn uống nước không, lát sau lại quan tâm hỏi đối phương có mệt hay không.
Có lúc, một mũi tên của Lạc Tử Dạ vốn là bắn về phía Minh Dận Thanh, Võ Hạng Dương nhìn thấy thì nhanh chóng cản mũi tên kia lại, có thể nói là chu đáo từng li từng tí, hoàn toàn chỉ vì trả ơn nghĩa.
Đương nhiên trong mắt Lạc Tử Dạ, hành động của hắn giống như hai người là một “đôi bạn gay thắm thiết”, không biết ai công ai thụ
Điều này khiến Lạc Tử Dạ nhìn bọn họ một lúc lâu, trong mắt còn hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, đăm chiêu một hồi lâu
Nàng nhìn như thế khiến những người khác bắt đầu nhìn họ với ánh mang theo nhiều suy nghĩ xa xăm khác.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Lạc Tử Dạ còn cảm thấy vừa rồi hoạt động hơi mệt, cho nên trong lúc mọi người đều đang ăn gì đó, nàng lại ngửa mặt nằm trên đất, chưa ăn gì, định nghỉ ngơi trước một lát
Đồ ăn mang theo đều là thịt dê, đùi dê nướng trên thảo nguyên gì đó
Giờ đang là mùa hè, cho nên tất cả mọi người đều cảm thịt dê gặm trực tiếp, đám đàn ông đại mạc tính tình hào sảng lúc này còn đang uống rượu với nhau.
Chỉ có một mình Long Ngạo Địch sau khi ngồi xuống lại bảo đảm quan binh nước Nhung giúp nhóm lửa, nướng lại đùi dê trong tay hắn.
Lạc Tử Dạ liếc hắn, trong lòng cực kỳ khinh bỉ hành động ra ngoài đi săn còn kén chọn, ăn chút đồ cũng phải hâm nóng lại của hắn! Ngay cả nàng đang đến kỳ kinh nguyệt, nhất định không thể đụng vào đồ ăn sống hay lạnh mà nàng cũng lười bảo người hâm nóng lại kìa.
Nằm một lúc, mồ hôi giảm bớt, nàng cũng hơi thèm ăn.
Nàng mới vừa ngồi dậy, nhận lấy đùi dê từ tay quan binh nước Nhung, đang định cắn thì bên cạnh truyền tới một loạt tiếng bước chân
Nàng còn chưa quay đầu lại nhìn, cổ tay bỗng nhiên bị Long Ngạo Địch nắm lấy!
Nàng hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn.
Người đàn ông lạnh lùng đó cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng rút đùi dê trong tay nàng ra, đặt cái đã được hâm nóng trong tay hắn vào tay nàng
Giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên: “Ăn cái này!”