Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Nhưng lạnh sống lưng cũng chỉ là tạm thời, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, “phạch” một tiếng mở cây quạt trong tay mình ra, anh tuấn tao nhã mà quạt phe phẩy mấy cái

Nàng mở miệng nói: “Sau ngày hôm nay, nếu như người còn sống, Doanh Tấn cũng không có chuyện gì, chuyện trước kia của hai ta coi như chưa từng xảy ra, toàn bộ xóa bỏ

Nhưng nếu Doanh Tân có làm sao...” “Được! Lạc Tử Dạ, nhớ lời hôm nay của ngươi

Ngươi yên tâm, ta biết mấy ngày nữa người sẽ ra khơi xin thuốc cho Doanh Tẩn, trước khi người trở về, có Long Ngạo Địch ta ở đây, không ai có thể động tới Doanh Tẩn dù chỉ là một ngón tay! Chỉ cần ngươi có thể tìm được thuốc, hắn chắc chắn không có việc gì!” Nói xong lời này, hắn lập3tức xoay người giục ngựa, đưa lưng về phía bọn họ.

Đến khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, bọn họ cùng nhau lên đường

Lạc Tử Dạ lại phì cười bởi những lời nói không đâu vào đầu này của hắn, đứng dậy đi vòng qua trước mặt, tới bên cạnh ngựa của hắn hỏi một câu: “Ta nói này Long Ngạo Địch, ngươi làm sao vậy? Hôm nay bị gia dọa sợ rồi?” Cho nên bắt đầu nghĩ đủ mọi cách hy vọng hóa địch thành bạn với nàng.


Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên bị hắn nắm bả vai, nàng chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hắn kéo lên lưng ngựa

Hai người ngồi đối mặt với nhau, cách nhau rất gần

Bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống, hơi thở lạnh như băng đập vào mặt, dường như định hôn nàng.

Hành động này dọa Lạc Tử Dạ giật1mình, khiến nàng vội vàng ngửa đầu về sau! Nhưng cuối cùng hắn cũng không chạm môi nàng mà chỉ giữ một khoảng cách, nhưng khoảng cách này vẫn rất gần, khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy hơi khiếp sợ

Sau đó nàng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên, tiếng nói rất nhỏ, cực nhỏ rót vào tai nàng, ngoài bọn họ ra không có người thứ ba nghe thấy: “Lạc Tử Dạ, đừng vội yêu Phượng Vô Trù, tránh cho sau này phải hối hận

Rõ chưa?”

“Hả?” Nàng còn chưa hiểu.

Hắn bỗng buông tay, Lạc Tử Dạ vội vàng xoay người xuống đất, hơn nữa còn mang dáng vẻ ghét bỏ, không muốn có bất cứ tiếp xúc tay chân nào với hắn nữa

Hắn cũng không để ý, sau khi Lạc Tử Dạ xuống dưới còn nhìn nàng chằm chằm một lúc.

Sau đó hắn giục6ngựa đi trước.

Hiên Thương Mặc Trần nhìn một lúc, nụ cười vẫn dịu dàng trước sau như một lúc này cũng sắp không duy trì nổi, giống như giận dỗi đi tới bên người Lạc Tử Dạ, không hề báo trước mà đưa tay ra đặt trên eo nàng

Trong lúc nàng còn sửng sốt nhìn theo bóng lưng Long Ngạo Địch, hắn bỗng kéo nàng đến trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi Long Ngạo Địch nói cái gì?”

“Má nó!” Lạc Tử Dạ hất cánh tay hắn ra, lùi lại ba bước!

Sau khi lùi lại một mét rồi nàng mới nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng lộ ra chút không vui của đối phương, giọng không vui hỏi: “Làm gì đấy? Có gì thì nói không được à? Táy máy tay chân làm gì?”


Có phải cũng uống lộn thuốc rồi không? Nói chuyện thì nói đi,4còn cách gần như vậy làm gì!

Không ngờ, nàng không nói gì còn tốt, nói rồi lại khiến Hiến Thương Mặc Trần tức giận mà bật cười

Hắn tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ

Giọng nói vẫn luôn dịu dàng lúc này lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo: “Sao nào? Long Ngạo Địch ôm được, còn ta ôm lại không được?” Lạc Tử Dạ: “..

Gia cảm thấy vừa rồi đó là hắn cảnh cáo trong cự ly gần thôi! Còn nữa, mọi người đều là đàn ông, sao người phải tranh cao thấp chuyện ôm hay không ôm với Long Ngạo Địch?”

Quần chúng vây xem còn sửng sốt hơn cả Lạc Tử Dạ, lúc này tất cả đều là mặt đầy dấu chấm hỏi

Hiển Thương Mặc Trần dừng lại một lúc, bỗng nhiên tỉnh táo lại, cơn giận vừa rồi cũng bị ép xuống

Suy cho3cùng, lúc này Lạc Tử Dạ cũng là người của Phượng Vô Trù, tình cảm gì đó hắn cũng không thích hợp thể hiện ra ngoài.

Hắn chỉ cười khẽ một tiếng, gương mặt anh tuấn, nhìn bình tĩnh không gợn sóng.

Giọng nói ôn hòa cất lên: “Bản vương chẳng qua chỉ đùa chút thôi


Có điều, bản vương thật sự tò mò vừa rồi Long Ngạo Địch nói gì! Có phải là..

bảo ngươi đừng vội vã chọn Phượng Vô Trù hay không?”

Lạc Tử Dạ nhíu mày lại

Tình huống hôm nay thật sự vô cùng kỳ quái

Nàng cảm thấy hay là mình nhanh chóng làm xong chuyện mình tính toán, nhanh trở về từ cuộc đi săn này thì hơn, hai tên này sắp khiển đầu óc nàng từ ngây ngốc thành ngu đần luôn rồi.

Thấy nàng không lên tiếng, hắn cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Cho dù bản vương không thích Long Ngạo Địch, nhưng những lời này của hắn ta đúng là không sai

Lạc Tử Dạ, đừng vội vàng lựa chọn Phượng Vô Trù

Xưa nay Phượng Vô Trù rất cương quyết, nếu thân thể người không giữ được thì có thể cho hắn, nhưng tim người phải cố gằng giữ lại, tránh ngày sau phải hối hận!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận