Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3rong mùa hạ, nàng không cảm thấy dầm mưa rất mát mẻ mà lại cảm thấy má của mình càng ngày càng nóng, đầu óc hơi choáng váng

Đây chính là dấu hiệu sắp lên cơn sốt, nhất định không thể dầm mưa lâu hơn.

Sau khi chạy khoảng hơn một trăm thước, chiến cuộc ở bên kia cuối cùng cũng hạ màn, bên Hiên Thương Mặc Trần thắng lợi, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp

Trong quá trình tìm hang động trú mưa, Lạc Tử Dạ mơ hồ cảm thấy dường như Mặc Tử Uyên vẫn luôn muốn thăm dò mạch môn của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều tránh khỏi mà không để lại sơ hở gì.

Cũng không biết là tên này hiểu y thuật cho nên muốn thăm dò, hay là muốn nắm giữ3sự sống chết của nàng! Trên đường đi nàng đều rất cẩn thận, sau khi đi được hơn nghìn mét, cuối cùng cũng nhìn thấy một hang núi

Mà lúc này, Hiến Thương Mặc Trần cũng theo tới!

Hang núi rất lớn

Đám người Mặc Tử Uyên nhanh chóng dùng đá tạo lửa, lấy đuốc chiếu rọi


Lạc Tử Dạ chạy vội vào bên trong trước, ngay sau đó, Hiến Thương Mặc Trần cũng tiến vào

Lúc này trên người hắn cũng ướt đẫm, một lọn tóc đen rủ xuống trước trán, lộ ra vẻ quyến rũ

Đai ngọc bên hông buộc vào cấm bào ướt đẫm, không khó để cho người ta nhìn thấy được cơ bắp chỗ eo và trên người.

Lạc Tử Dạ đột nhiên cảm thấy máu mũi dâng trào.

Nhất là máu mũi dâng trào trong quá trình lên cơn sốt1thì đúng là đổ thêm dầu vào lửa

Nàng lập tức cúi đầu xuống, bắt đầu lẩm nhẩm câu thần chú thanh tâm tự nghĩ ra: “Quan tự tại Bồ Tát, xá lợi tử, sắc tức là không, phi lễ chớ nhìn...”

Thầy sắc mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu không biết đang lẩm bẩm cái gì, ánh mắt của Hiến Thương Mặc Trần ngưng lại

Hắn sải bước đi tới, đưa tay sờ vào trán của nàng, thăm dò một chút rồi đột nhiên thu tay về, nhíu mày nói: “Nóng quá! Tử Uyên, kiểm tra cho nàng ấy!”

“Đừng bắt mạch cho gia, chuyện nhỏ ấy mà, gia gắng gượng một chút là qua!” Nói xong lời này, nàng xếp bằng ngồi xuống.


Chân mày của Hiến Thương Mặc Trần nhíu lại.

Trong lòng hắn đã hiểu rõ, nàng kháng cự việc6bắt mạch như vậy, chắc chắn là bởi vì..

Hắn cũng không nói nhiều, ngồi trên mặt đất, giơ tay mang theo mấy trận gió mạnh, làm khô vạt áo và mái tóc đen đang ướt đẫm của Lạc Tử Dạ

Mặc Tử Uyên cũng nhanh chóng đi lên, dựng đống củi trên mặt đất để đốt.

Hắn ta nhắc nhở Hiên Thương Mặc Trần một câu: “Chủ nhân, ngài cũng nhanh chóng hong khô quần áo trên người đi, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh!”

“Ừm!” Hiến Thương Mặc Trần thản nhiên đáp lời

Hắn làm khô quần áo của Lạc Tử Dạ rồi mới bắt đầu vận công hong khô quần áo trên người mình.

Lúc này đầu óc Lạc Tử Dạ mơ hồ, ôm chiếc áo khoác khi đó Hiến Thương Mặc Trần ném cho nàng lúc này đã được4hơ cho khô bọc lấy mình, đồng thời cảm thấy hơi lạnh

Nhìn ánh lửa đang nhảy nhót ở trước mặt, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào Hiến Thương Mặc Trần, mở miệng hỏi: “Đã hỏi rõ những kẻ kia là do ai phái tới chưa?”

“Chưa! Kẻ đã chết thì khỏi phải nói, kẻ không chết cuối cùng đã tự vẫn rồi.” Khi Hiên Thương Mặc Trần nói đến đây, quần áo trên người và mái tóc ướt đẫm của hắn đều đã khô

Cách ánh lửa ở phía trước, Lạc Tử Dạ nhìn hắn.

Trong mông lung, nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tựa như mặt trăng khuyết hiện ra sau đám mây, mang theo vẻ anh tuấn nhưng lại cao vời không thể chạm đến, dung mạo giống như thiên thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận