Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3ong Ngạo Địch chết cũng chẳng sao, nhưng Võ Hạng Dương và Minh Dân Thanh mà mất mạng thì sợ là Long Chiêu và Phương Minh sẽ không chịu để yên! Rõ ràng là lúc này chúng ta đều ở đây, nhưng cuối cùng lại thấy chết mà không cứu...” “Vấn đề là đá trên núi đã sụt xuống rồi, cho dù mấy người chúng ta tới đó cũng không làm được gì, muốn chuyển đá ra chỗ khác là chuyện không thể nào!” Lúc này, An Khải Mộc xen vào một câu.

Cuối cùng, Gia Trác Phong đành quyết định dứt khoát: “Dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên chúng ta vẫn phải tới đó xem thử! Tránh cho cuối cùng người ta nói chúng ta thấy chết không cứu, mắt điếc tai ngờ!”

“Đúng, chính là vì lý do3này!”

***

Trước cuộc thảo luận này, bọn họ đã định đi xem thử rồi

Mà lúc này, trong vùng núi, đám người Long Ngạo Địch đều đang đánh giết! Tuy trên người bọn họ toàn máu là máu, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.


Khi trời gần sáng, cuối cùng tin tức này mới truyền tới quân doanh.

Lúc này, Lạc Tục Phong sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch! Tuy Long Ngạo Địch vẫn luôn hừng hực dã tâm, nhưng hắn cũng là con bài duy nhất mà ông ta dùng để kiềm chế Phượng Vô Trù

Nếu hắn chết vào lúc này, hậu quả khôn | lường

Ông ta lập tức ra lệnh: “Quách Thiểu Bằng! Ngươi lập tức dẫn người đi cứu Long tướng quân, nhanh lên!”

“Vâng!” Thật ra Quách Thiếu Bằng vừa nghe tin này cũng đứng ngồi không yên,1bây giờ Hoàng đế vừa sai bảo, đương nhiên là hắn lập tức lao đi như bay! Lạc Túc Phong ngồi ngẩn ra một hồi, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm

Ông ta cất giọng nói: “Khởi giá! Khởi giá! Trẫm cũng muốn đi ngay bây giờ! Mau lên!”

“Vâng!” Cung nhân cuống quýt chuẩn bị ngự mã


Lúc này Quân chủ nước Nhung cũng vội vàng dặn dò: “Lập tức phái người đi viện trợ! Nhất định không được để thân vương Phượng Minh và Đại hoàng tử Long Chiếu xảy ra bất kỳ chuyện gì trên lãnh thổ nước ta!” Lúc này, Đạm Đài Dục Đường và Tiêu Sơ Ảnh đứng bật dậy gần như cùng lúc

Bọn họ không chào hỏi ai mà cướp luôn một con ngựa rồi lập tức cưỡi ngựa lao đi! Hiện giờ tình hình rối6loạn kinh khủng nên không ai chú ý đến hai người bọn họ! Tiêu Sơ Cuồng giương mắt nhìn em gái mình chạy đi, dường như hắn muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn đứng im không nhúc nhích.

Sau khi trời sáng rõ

Lạc Tử Dạ vẫn chưa tỉnh, làm ổ trong lòng Phượng Vô Trù, nàng đã chuyển từ trạng thái hôn mê sang ngủ mê man từ lâu

Hắn vẫn ôm nàng, ngồi im giữ nguyên tư thế có thể giúp nàng thoải mái nhất, lưng dựa vào vách đá.

Hắn liên tục kiểm tra trán nàng

Hắn nhìn vệt đỏ ửng trên mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, rồi lại đưa mắt nhìn Mân Việt

Mân Việt lập tức hiểu ý

Sau khi đi đến bắt mạch và kiểm tra một hồi, hắn gật đầu, mỉm cười yên tâm

Hắn nói: “Vương, hiện4giờ Thái tử không sao rồi, sau khi trở về uống một bát canh gừng làm ấm cơ thể là ổn ngay! Nhưng mà sau khi Thái tử tỉnh lại có thể sẽ bị ho vài ngày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận