Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Thế nhưng hắn ta vẫn đi vào vùng núi đá vây quanh đó như kế hoạch của Lạc Tử Dạ...”

“E là ngay cả Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy vấn đề này hơi kỳ quái! Hành động lần này của Long Ngạo Địch quả thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.” Mặc Tử Uyển nhanh chóng trả lời một câu

Sau một lúc im lặng, Hiên Thương Mặc Trần cười nói: “Mà thôi, đi thăm Long Ngạo Địch đi, nếu như muốn biết đáp án thì dĩ nhiên là phải đi hỏi thăm Long Ngạo Địch rồi!”

Thật ra bọn họ không đoán sai.

Lúc này Lạc Tử Dạ đang đi về phía lều của Doanh Tẩn, trong lòng nàng cảm thấy hơi buồn bực


Trước đó nàng chưa kịp suy nghĩ lại, bây giờ nghĩ kỹ lại rồi mới thấy khó hiểu, vì sao khi ấy Long Ngạo Địch3không nhảy xuống ngựa? Hắn nhất định biết nàng có mưu mô xấu, nếu như hắn để cho nàng tính kể thành công thì hậu quả chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn cả việc nhảy xuống ngựa, thế nhưng hắn lại...

Nàng đang suy nghĩ như thế thì chợt thấy Tiểu Sơ Cuồng ở cách đó không xa vội vã đến gần

Hắn đến trước mặt Lạc Tử Dạ rồi mới mở miệng hỏi: “Thái tử, chuyện ngày hôm qua có suôn sẻ không?” “suôn sẻ!” Lạc Tử Dạ nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt chứa đựng một tia đánh giá

Tất nhiên là nàng nhớ kỹ chuyện Tiêu Sơ Ảnh vội vàng chạy vào giữa sân săn bắn rồi lo lắng nhìn Long Ngạo Địch rồi, bây giờ Tiểu Sơ Cuồng lại tìm nàng, chắc hẳn hắn còn muốn nói chuyện khác nữa!

Quả nhiên, nàng đang nghĩ ngợi thì Tiêu Sơ1Cuồng đã quỳ một gối xuống đất: “Thái tử, thuộc hạ có chuyện muốn nói với ngài! Thuộc hạ tin rằng ngài đã biết Sơ Ảnh có chút cảm tình với Long tướng quân, đây chính là chuyện mà thuộc hạ muốn nói!” Lạc Tử Dạ gật đầu, nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Tiêu Sơ Cuồng tiếp tục: “Trước đây, Vân Tiêu Náo cô nương đã tiết lộ với Sơ Ảnh rằng Thái tử đã biết chuyện của chúng ta, thế nhưng Thái tử vẫn lựa chọn tin tưởng thuộc hạ, không biết có đúng như vậy không?”

“Thay vì hỏi gia có đúng như vậy không, chi bằng ngươi nói cho gia biết, rốt cuộc gia có tin tưởng đúng người hay không!” Nét mặt của Lạc Tử Dạ có vẻ thờ ơ, những ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Lời này của nàng xem như đã ngầm thừa nhận6trước đây thật sự có chuyện như vậy.

Gương mặt tuấn tú của Tiêu Sơ Cuồng lộ ra vài phần nghiêm túc, hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, chân thành nói: “Tất nhiên thuộc hạ sẽ không làm phụ lòng sự tin tưởng của Thái tử! Thật ra ban đầu thuộc hạ đến phủ Thái tử chỉ là..

Chỉ là vì cảm thấy chơi rất vui mà thôi


Thuộc hạ nghe nói người thường mặc quần áo là lượt nhất trên đời này trong hoàng tộc lại bắt đầu chiêu mộ binh lính, hơn nữa còn muốn dẫn binh làm nên chuyện lớn, làm chuyện tốt cho dân chúng nên thuộc hạ, thuộc hạ...” Tiêu Sơ Cuồng nói đến đây liền đỏ mặt, hiển nhiên là ngại nói hết ra

Tại một mức độ nhất định khác nữa là vì hắn tò mò về mắt mũi tai nheo của Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử4Dạ thấy hắn ấp úng một lúc lâu liền cười, tiếp tục câu nói của hắn: “Ngươi vốn định tới xem trò cười, xem thử xem gia có thể làm ra trò gì chứ không phải tới để tính kế hại gia hay là làm nội ứng cho ai

Chẳng qua là người đến xem cảnh tượng náo nhiệt khi ấy thôi, thế nhưng qua một khoảng thời gian sau bỗng nhiên quyết định ở lại luôn, đúng chứ?” “Không sai! Thái tử thật sáng suốt!” Tiêu Sơ Cuồng cúi đầu

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tử Dạ lại có thể đoán được hết những ý nghĩ lúc ấy của mình

Hơn nữa Lạc Tử Dạ còn tự mình biết mình đến mức sáng suốt như vậy, đồng thời còn không hề sợ hãi việc thừa nhận ngay trước mặt hắn, chỉ dựa vào điểm này là đủ để hắn khâm3phục Lạc Tử Dạ hơn rồi.

Lạc Tử Dạ gật đầu: “Ta không muốn hỏi nhiều về chuyện trước đây nữa! Ngươi chỉ cần thẳng thắn nói cho ta biết hiện tại ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đi

Bất kể thể nào ta đều tin rằng người sẽ không hại ta


Nhưng mà bây giờ, người dự định tiếp tục ở lại bên cạnh gia, giúp gia làm việc hay là cảm thấy trò vui đã nhàm rồi nên muốn về nhà, hay là người định tiếp tục ở lại bên cạnh gia để xem trò vui tiếp chứ không tính làm thêm chuyện gì nữa cũng được! Ngươi nói với gia dự định của mình để gia còn biết mà tính!”

“Thái tử..

Ngài không tính hỏi thân phận của thuốc hạ sao?” Tiêu Sơ Cuồng ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử Dạ nhún vai: “Gia không có quyết tâm muốn biết thân phận của ngươi tới cùng

Nếu như người muốn nói thì người sẽ tự nói thôi! Điều làm gia cảm thấy tò mò hơn là quan hệ giữa người và Long Ngạo Địch, cùng với việc các người quen biết nhau như thế nào, hoặc là Long Ngạo Địch có..

bí mật gì không?” Tiêu Sơ Cuồng sửng sốt, ngay sau đó hắn nói: “Về việc Long Ngạo Địch thì thuộc hạ chỉ có thể nói cho ngài một chuyện, hắn ta là người trong hoàng tộc Mặc thị!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận