Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Mặc kệ nó, muốn ra sao thì ra.

Mà lúc này, Long Ngạo Địch đã tỉnh

Lạc Túc Phong tỏ vẻ quan tâm nửa ngày

Ông ta kiên nhẫn hỏi thăm tình huống hôm đó như thể nóng lòng biểu đạt sự yêu quý bề tôi trung thành của mình, mặt khác cũng để đối phương biết mình rất sẵn lòng tra rõ chuyện ngày đó, hơn nữa xả cơn giận này giúp Long Ngạo Địch.

Nhưng Long Ngạo Địch rất hờ hững với chuyện này: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, ngày đó chỉ là do chiến mã hoảng sợ thôi

Cũng coi như thần sơ suất, đá núi đột nhiên rơi xuống cũng là ý trời, mạt tướng có thể sống trở về đã là may3mắn lắm rồi! Đa tạ bệ hạ đã phát binh cứu viện, mạt tướng có chết cũng khó báo ơn này!”


Hiển nhiên, hắn không có ý định nói thật ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Hắn cũng không hề có ý định muốn tố cáo Lạc Tử Dạ! Thái độ này khiến Lạc Tục Phong sửng sốt

Ông ta nhìn chằm chằm Long Ngạo Địch hồi lâu, muốn nhìn ra đầu mối từ trên mặt hắn

Nhưng cố gắng nhìn lúc lâu, trên mặt đối phương cũng không có biểu cảm gì, vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt trong đôi mắt đỏ màu bình đạm, không hề có phẫn nộ uất ức hay gì khác

Chân mày Lạc Túc Phong nhíu lại, mở1miệng nói: “Nếu đã vậy, trẫm về trước! Long tướng quân dưỡng bệnh cho tốt!” Những chuyện này chắc chắn không tránh khỏi có quan hệ với Lạc Tử Dạ, Long Ngạo Địch không thể không biết, những lúc này Long Ngạo Địch không nói nhiều về Lạc Tử Dạ một câu, cũng không có ý định muốn nói rõ với mình chút nào.

Vậy Long Ngạo Địch có ý gì?

“Mạt tướng cung tiễn bệ hạ!” Long Ngạo Địch định đứng dậy hành lễ


Lạc Túc Phong nhanh chóng ẩn hắn xuống: “Nếu trên người Long tướng quân đã bị thương thì không cần đứng dậy tiễn! Ngày khác trẫm trở lại thăm ngươi!” Nói xong lời này, ông ta lại liếc hẳn một cái6với sắc mặt phức tạp, sau đó mới rời đi.

Ông ta vừa mới đi, hạ nhân bên cạnh Long Ngạo Địch nhìn của lều vải rồi nói: “Nhìn dáng vẻ bệ hạ dường như trong lòng có nghi ngờ! Có điều Tướng quân, nếu chuyện này rõ ràng là Thái tử muốn đối phó ngài, vừa rồi vì sao ngài không nói với bệ hạ?”

“Tố cáo Lạc Tử Dạ, có chứng cứ không?” Giọng Long Ngạo Địch lạnh lùng, đôi mắt màu đỏ máu quét gã một lượt, nằm trở lại.

Chân mày hạ nhân kia nhíu chặt: “Mặc dù không có chứng cứ, cuối cùng sợ là không xử lý được Lạc Tử Dạ nhưng ngài nói rõ mọi chuyện, ít nhất Lạc4Tục Phong sẽ tin tưởng ngài hoàn toàn, hiện tại hiển nhiên trong lòng Lạc Túc Phong đã nghi ngờ ngài!” Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàn toàn tin tưởng? Đối với bất cứ ai, Lạc Túc Phong cũng không tin tưởng hoàn toàn! Hôm nay mục tiêu của ông ta là Phượng Vô Trù, cho nên mới tín nhiệm ta, nhưng một khi Phượng Vô Trù ngã xuống, người kế tiếp ông ta muốn đối phó chính là ta!” Sau khi hạ nhân kia nghe xong, gã gật đầu một cái, trên thực tế đúng thật là như vậy

Cho nên Lạc Tục Phong nghĩ thế nào cũng không quan trọng đến vậy!

Nga lúc đó, ngoài cửa có hạ nhân3bẩm báo: “Long tướng quân, Phong vương Hiền Thưởng tới thăm!”

“Mời!” Long Ngạo Địch đáp một tiếng, nhanh chóng được hạ nhân đỡ ngồi dậy, tựa vào giường, chờ người đi vào.

Chỉ chốc lát sau, người bước vào

Sắc mặt Hiến Thương Mặc Trần hờ hững, vẫn là dáng vẻ nho nhã dịu dàng kia, khóe miệng vẫn treo nụ cười trang nhã như trước đây

Hắn lạnh nhạt nói: “Vết thương của Long tướng quân thể nào rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận