Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Thân Đồ Diệm vừa mở miệng, các vị vương của đại mạc lập tức nghe lời hắn như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nét mặt của bọn họ đều trở nên hung hăng hơn.

Hoàng để nước Nhung lập tức mở miệng nói: “Vương tử Thân Đổ đừng tức giận, các vị vương cũng đừng tức giận! Hành động hôm nay của bản vương chỉ dùng để đối phó một mình Hoàng đế Thiên Diệu mà thôi, không liên quan đến các vị

Các vị chỉ cần quan sát thật kỹ là được, bất kể nước Nhung ta thành công hay thất bại thì chuyện hôm nay đều không liên quan đến các vị!”

Thân Đồ Diệm nghe xong liền nói tiếp: “Vậy là được rồi! Đến lúc đó ông đừng có diệt trừ cả chúng ta luôn, quay đầu liền nói rằng các3vị vương của những bộ lạc chúng ta muốn gây bất lợi cho Hoàng đế Thiên Diệu


Chúng ta không thể gánh nối nỗi oan ức như thế này đâu!”

“Vương tử Thân Đồ nói đúng!” Các vị vương của đại mạc lập tức lên tiếng đồng ý

Bên này bọn họ vô cùng náo nhiệt, nhưng ánh mắt của Lạc Túc Phong vẫn luôn đặt trên người Lạc Tử Dạ, hơn nữa trong ánh mắt của ông ta còn hơi căng thẳng! Trong lòng ông ta biết rõ, hiện tại Long Ngạo Địch đang bị thương nặng, hắn ta không thể nào đi ra khỏi quân doanh được

Lúc này ông ta đang bị bắt giữ, ngoại trừ Phượng Vô Trù ra thì không còn ai có thể cứu được ông ta! Nếu như lúc này Lạc Tử Dạ đột nhiên nảy sinh ý định làm1hoàng đế thì chỉ cần ông ta chết, nàng là Thái tử, hiển nhiên nàng có thể leo lên ngôi vị hoàng đế một cách danh chính ngôn thuận

Vậy nên thái độ của Lạc Tử Dạ trong lúc này vô cùng quan trọng! Lúc này Hiến Thương Mặc Trần cũng xem như là bình tĩnh theo cách riêng của mình.

Chỉ có một mình hắn vẫn còn đang tự châm trà cho mình một cách thong dong, giống như chuyện đang diễn ra trước mắt không hề liên quan gì đến mình vậy

Thỉnh thoảng hắn còn giơ ly rượu lên để kính một chén rượu với Lạc Tử Dạ đang ngồi xa xa.

Ngay lúc này, người lên tiếng lại là Thân Đồ Miêu: “Hoàng đế Thiên Diệu đang bị bắt giữ những vẻ mặt của Thái tử Thiên Diệu lại bình tĩnh như vậy,6giống như không hề lo lắng

Không biết rốt cuộc trong lòng Thái tử Thiên Diệu đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ Thái tử Thiên Diệu lại ủng hộ hành vi của Quân chủ nước Nhung, mong muốn Hoàng đế Thiên Diệu gặp chuyện không may, muốn.”

Nàng ta nói đến đây thì không tiếp tục nữa, những ánh mắt của Lạc Tử Dạ lại đột ngột trở nên lạnh lẽo

Chỉ cần lời nói của Thần Đồ Miêu bị truyền đi, đến cuối cùng dù Lạc Túc Phong có xảy ra chuyện hay không thì Lạc Tử Dạ nàng đều phải gánh tiếng xấu là hợp mưu với nước Nhung để giết cha, hành thích vua!


Cô gái này thật là rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên tự đi tìm chuyện!

Ngược lại, Vân Tiêu Náo ngồi đối diện vẫn luôn im lặng không4hé răng mở miệng nói: “Thái tử của chúng ta không lên tiếng dĩ nhiên là vì phải nghĩ cách đối phó! Không biết con ả bị nứt miệng từ đầu đến đây, không chỉ nói liên tục mà còn không ngừng líu ríu rồi hắt nước bẩn lung tung, làm cho người ta đau cả đầu!” “E là cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại, muốn nổi tiếng tới phát điên nên cứ xuất hiện rồi lắm miệng để tặng danh tiếng cho mình!” Lời này là do Tiêu Sơ Ảnh nói

Thượng Quan Băng lập tức cười một tiếng: “Ai thèm chú ý tới nàng ta chứ, tưởng mình là tiên nữ trên trời à, ta thấy không chỉ là muốn nổi tiếng đâu mà còn đang nhớ đến đàn ông đó!” Ai có mắt mà không biết cô ả3Thân Đồ Miêu này muốn ngấp nghé Nhiếp chính vương chứ?

“Các ngươi!” Thân Đồ Diệm lại là người nổi giận trước, việc công chúa của nước hắn bị sỉ nhục đương nhiên là làm tổn hại đến thể diện của quốc gia!

Không ngờ rằng Thân Đồ Miêu lại nói rằng: “Vương huynh! Được rồi, đừng so đo với các nàng

Đó chỉ là lời nói của mấy người phụ nữ chanh chua không hề có tố chất mà thôi, tại sao chúng ta phải quan tâm tới các nàng chứ? Hơn nữa, việc tranh cãi với các nàng còn làm tổn hại đến thân phận và khí độ của chúng ta, khiến cho người ta cho là chúng ta ý thế hiếp người! Từ đầu đến cuối ta đều không nói gì không đúng với Thái tử Thiên Diệu dù chỉ một câu, chẳng qua là tò mò nên hỏi mà thôi, cũng không biết vì sao các nàng lại kích động như vậy, chẳng lẽ là chột dạ? Mặt dày mày dạn dính vào mắng nhiếc bản công chúa, thật sự là nực cười!”

Cô gái này bị người ta mắng đến như vậy rồi mà còn ở đó mỉm cười và giả vờ rộng lượng


Ban nãy rõ ràng là nàng ta gây sự trước, nàng ta dẫn tầm mắt của mọi người đến chuyện Lạc Tử Dạ giết cha, hành thích vua, ai dè nàng ta vừa quay đầu lại liền nói rằng cho đến nay mình chưa hề nói gì không đúng với Lạc Tử Dạ dù chỉ một câu! Hiện tại nàng ta nói như vậy sẽ khiến cho những người khác cảm thấy nàng ta có tố chất, trái lại đám người Vân Tiêu Náo thì cố tình gây sự.

Lạc Tử Dạ nghe đến đây lại nở nụ cười: “Xin hỏi vị Công chúa này một cầu, ngươi là cá à?”

“Cái gì?” Thân Đồ Miêu sửng sốt.

Lạc Tử Dạ cười lạnh một tiếng: “Nghe đồn trí nhớ của cá chỉ có bảy giây thôi, giống như công chúa vừa mới ám chỉ rằng bản Thái tử hy vọng phụ hoàng gặp chuyện không may, quay đầu liền nói chưa từng nói gì không đúng với bản Thái tử dù chỉ một câu

Những người cãi lại ngươi vì bản Thái tử, trong mắt của ngươi lại biến thành những kẻ cố tình gây sự, không nói đạo lý, hơn nữa còn mặt dày mày dạn dính vào người

Công chúa này, đen trắng đỏ xanh đều cho một mình người nói, ngươi phi thường như vậy, sao ngươi không lên trời đi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận