Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3iểu Sơ Ảnh lập tức tiếp lời: “Đây cũng là vì bọn họ vu oan Náo Náo, chúng ta chưa từng ra tay đánh bọn họ mà? Bọn họ lại nói chúng ta nhục mạ bọn họ, còn đổ oan chúng ta ra tay đánh người, đây thật là oan hơn cả Đậu Nga mà, Náo Náo người nhất định phải cố gắng chịu đựng!” Hai bên đều ầm ĩ như vậy, không thể không nói mấy cô gái này đi theo Lạc Tử Dạ đúng là giúp được không ít chuyện, đây rõ ràng là lúc tranh cãi mang theo mấy bàn chải tốt(*):


(*) Nguyên văn là “xé bức” và “xoát tử”. Xé bức là một tiếng lóng mang nghĩa xấu trên mạng xã hội bên Trung, dùng để chỉ chuyện tranh cãi thậm chí là chửi nhau giữa các bên có mâu3thuẫn. Trong các cuộc chiến như vậy thường chia ra làm hai phe: xoát tử (bàn chải) và phun tử (bình xịt). Trong đó, phong thái chiến đấu của xoát tử bình thường là không giao phong chính diện, phần lớn là đánh du kích, có thể đánh thì đánh, có thể lui thì lui, nhưng số lượng đông đảo, phát huy đầy đủ kỹ năng chiến đấu khoa học kỹ thuật tiên tiến, chiếm lấy ưu thế, có sức kéo dài. Phun tử (bình xịt, chữ phun trong từ phun trào) thì ngược lại, dùng nguyên tắc “mắng được thì mắng, không mắng được thì chửi”, tận dụng mọi thứ, đuổi tận giết tuyệt, thậm chí thường xuyên xuất hiện nội đấu...

Lạc Tử Dạ vô cùng kiêu ngạo nhìn bọn họ một cái, sau đó cũng không nhìn nữa, giả vờ lo lắng1chạy tới bên cạnh Lạc Túc Phong: “Phụ hoàng ngài có sao không? Phụ hoàng?!”

Trong tình hình huyên náo đó, Lạc Túc Phong được đưa đến lều của mình.


Lạc Tử Dạ vẫn luôn mang dáng vẻ của một đứa con trai hiếu thuận, ở bên cạnh chăm sóc Lạc Túc Phong. Trong lúc Lạc Túc Phong bị trọng thương bộc phát giận dữ, tuyên bố muốn san bằng toàn bộ nước Nhung! Lúc này Hạ Túc, cha của Hạ Tiểu Hi, thừa tướng mới nhậm chức nhận mệnh lệnh.

Đám triều thần cùng nhau quỳ xuống trong vương trướng của Lạc Túc Phong, mở miệng khuyên can: “Hoàng thượng, lúc này chuyện xảy ra như vậy, ai đúng ai sai không thể rõ ràng hơn! Lần này nước Nhung chắc chắn phải trả giá đắt, nhưng tin tức ngài trọng thương không thể truyền ra6ngoài được, nếu không mấy vị hoàng tử mang lòng mưu đồ bất chính trong kinh thành sẽ nhân cơ hội làm loạn, rất dễ khiến kinh thành dậy sóng!” “Lời này không sai!” Lập tức có người tiếp một câu. Lúc này Lạc Tử Dạ ở bên cạnh nghe, còn Phượng Vô Trù thì không vào trong lều, lúc này hắn đang ở ngoài chủ trì đại cuộc.

Lạc Túc Phong nghe xong lời này thì ho khan một tiếng, lại ho ra máu, lập tức nói: “Điều này không sai, tin tức trầm trọng thương, bất kỳ ai cũng không được truyền ra ngoài! Chẳng qua là, khụ khụ... Chẳng qua là lúc này nếu không có tin tức trầm trọng thương và cũng không có gì đáng ngại, vậy thì muốn trừng phạt nước Nhung thật nặng cũng không để nói!”

Hạ thừa4tướng lập tức chắp tay, sau đó mở miệng nói: “Đây chính là lời lúc này lão thần muốn nói! Hôm nay tin tức bệ hạ trọng thương không thể truyền ra ngoài, vậy thì không nên trừng phạt nặng người nước Nhung, nếu không người trong thiên hạ sẽ nghị luận rằng quốc vương Thiên Diệu chúng ta không nhân nghĩa. Nhưng nếu để cho người trong thiên hạ biết ngài bị bắt giữ, mà lúc này lại tha cho quân chủ nước Nhung, nhất định sẽ khiến uy tín của Thiên Diệu chúng ta trong thiên hạ càng cao hơn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận