Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3ắn lại nói tiếp: “Có điều, dễ nhận thấy lần này biểu hiện của Vương tử Hợp Tề đã nhận được sự chỉ dẫn của Hiến Thương Mặc Trần. Nếu hai người này bắt tay hợp tác với nhau...”

Vậy thì không thể khẳng định cuối cùng nước Nhung sẽ giúp Thái tử hay là giúp Hiên Thương Mặc Trần.

Hắn nói xong, Phượng Vô Trù vẫn không nhúc nhích.

Đôi mắt nửa khép nửa mở khẽ híp lại, hàng lông mày rậm nhíu chặt. Hắn đưa mắt nhìn Diêm Liệt, cằm hơi nhếch lên, bày ra tư thế ngạo mạn. Hắn lên tiếng cảnh cáo: “Diêm Liệt, người cần phải học cách nhìn người!”


Hắn chỉ nói một câu này, ngoài ra không nói thêm gì khác.

Diễm Liệt nghe xong, lập tức động não suy nghĩ, thoáng cái đã hiểu ý đối phương. Vương muốn nói là mình cần phải học cách nhận biết3lòng người, mà Vương tử Hợp Tể có phải là hạng người sẽ bán đứng bạn bè hay không?

Trong lúc hai người đang nói chuyện, mi tâm Nhiếp chính vương điện hạ chợt giật giật.

Hắn nghe thấy tiếng động bên ngoài, không cần ngước mắt nhìn cũng biết là Lạc Tử Dạ đã đến! Diễm Liệt lén nhìn sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ rồi hỏi: “Vương, có nên... để cho Thái tử đi vào hay không?”

Hắn hỏi xong, lúc này người ngồi trên vương tọa cao ngất vẫn im lặng. Hai hàng lông mày rậm cũng nhíu lại, chứng tỏ hiện giờ tâm trạng hắn rất tệ. Sau một hồi im lặng, giọng nói lạnh lùng cuốn hút của hắn chậm rãi vang lên: “Diêm Liệt, người cảm thấy Cô có nên cho phép nàng đi vào hay không?”


Chắc chắn nàng đến đây vì chuyện tàu thuyền.

Cũng chỉ có1thể là vì cứu Doanh Tần. Nếu không phải vì cứu Doanh Tần, chỉ sợ nàng tuyệt đối sẽ không chủ động đến chỗ hắn nhỉ? Hắn nghĩ như vậy rồi lại nhớ đến cảnh tượng sáng nay nàng thô bỉ vươn tay vuốt ve sờ soạng ngực Thân Đồ Diệm. Nghĩ đến đây, hắn càng thêm giận dữ.

Hắn không chờ Diêm Liệt trả lời đã đứng phắt dậy, phất tay áo: “Không gặp!”

Hắn nói xong, lập tức bước xuống khỏi vương tọa, vòng qua phía sau bình phong. Bước chân bình tĩnh vững vàng, hắn đi về phía trường tháp(*) ngọc đen được khắc hình rồng bay lượn.

(*) Trường tháp: ghế dựa dài.

Diêm Liệt đứng sau lưng hắn, khóe miệng hơi run rẩy. Hắn nhìn theo bóng lưng Phượng Vô Trù, trong lòng thầm phỉ nhổ: Vương, ngài cứ giả vờ mặc kệ đi. Nếu ngài không muốn gặp Thái6tử thì đã đi nghỉ ngơi từ sớm rồi, làm gì còn ngồi trên vương tọa chờ đợi lâu như thế! Ngài nói vậy chẳng phải là mong chờ Thái tử ở ngoài cửa dốc lòng dốc sức xin gặp ngài, thỏa mãn chút lòng kiêu ngạo kia của ngài hay sao? Tuy trong lòng hắn phỉ nhổ lên xuống mấy bận, nhưng ngoài miệng hắn không dám nói một câu tự tìm đường chết nào.

Diễm Liệt đi sau Phượng Vô Trù vài bước, ôm ý đồ xấu mà đổ thêm dầu vào lửa: “Vương, thuộc hạ cũng thật lòng cảm thấy ngài không nên gặp Thái tử! Những hành vi cử chỉ của Thái tử thật sự là hết sức quá đáng. Trong đó, có hai vấn đề khiến thuộc hạ cảm thấy tức giận nhất, bực mình nhất. Thứ nhất, hình như Thái tử chưa từng nghĩ đến chuyện4chung thủy một lòng với ngài, ở đâu có trai đẹp là ở đó có hình ảnh y không nhấc chân đi nổi, cử chỉ thô bỉ. Thứ hai, từ lúc hai người quen biết nhau đến giờ, chỉ có lúc Thái tử hôn mê hoặc là có việc muốn nhờ ngài giúp đỡ thì y mới bày ra sắc mặt vui vẻ hòa nhã với ngài. Còn những lúc khác, khó có thể trông chờ y có thái độ tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận