Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Những lúc bình thường, Thái tử nói chuyện với Vương rất phách lối. Nhưng chỉ cần y có việc gì đó muốn nhờ Vương giúp đỡ, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ luôn, từ con hổ hung hãn biến thành mèo con hiền IV lành. Thái3tử coi Vương là kẻ ngu mà đùa giỡn chắc! Hắn vừa dứt lời, bước chân Nhiếp chính vương điện hạ chợt khựng lại.

Hai hàng lông mày rậm nhíu lại. Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, lúc này trên gương mặt đẹp trai như thần như ma kia cũng lộ ra1vẻ khó chịu. Đúng là lời lẽ của Diễm Liệt đã nói trúng điểm quan trọng!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Diễm Liệt lại bổ sung: “Tối qua ngài sai người gọi Thái tử đến đây nhưng Thái tử không đến. Sáng nay y sờ mó Thân Đổ Diệm, buổi tối6lại nói chuyện phiếm với Hiến Thương Mặc Trần. Thuộc hạ nghĩ rằng Thái tử thật sự cần được dạy dỗ một trận! Còn ngài ấy à, lần nào cũng vậy, sau khi gặp Thái tử, y vừa nói vài câu mềm mỏng là ngài không đỡ được, chỉ hận không4thể đồng ý tất cả mọi yêu cầu của y, hái hết trăng sao trên trời tặng cho y. Thể này... Thế này thì ngài còn dạy dỗ người ta kiểu gì? Chi bằng ngài đừng gặp y nữa, cứ cho là nhất định phải gặp đi, nhưng hôm nay ngài3nhất định phải nhẫn tâm một chút, kiên quyết không được đồng ý, nếu không...” Nói đến đây, hắn dừng lại.


Nhiếp chính vương điện hạ chợt quay sang, đôi mắt ma quỷ nhìn về phía hắn, lên tiếng hỏi: “Nếu không thì sao?”

Diêm Liệt cúi đầu: “Nếu không, sau này Thái tử sẽ càng thêm trắng trợn hơn, hoặc là ngày mai, lại tiếp tục có hành vi khiếm nhã với những người đàn ông đẹp trai khác. Càng quá đáng hơn nữa là, lúc ngài không ở đây, y còn định anh anh em em với người đàn ông đẹp trai khác! Vương, ngài đừng giận, không phải thuộc hạ ác ý đoán bừa hành vi của Thái tử đâu, chỉ là tin đồn Thái tử thích trai đẹp không thể xem nhẹ, ngài vẫn nên phạt cảnh cáo một phen thì hon!”

Hắn nói đến đây, mi tâm Phượng Vô Trù khẽ nhăn lại. Giữa hai hàng lông mày rậm hằn sâu vết nhăn, hình như hắn đang suy nghĩ điều gì đó. Sau một lúc lâu, hắn mới trầm ngầm lên tiếng: “Ngươi nói đúng!” Diêm Liệt gật đầu hài lòng. Đương nhiên là hắn nói đúng, nếu không có Diêm Liệt hắn ở đây thì với chỉ số cảm xúc của Vương, Vương có thể theo đuổi được Thái tử chắc? Tuy nhiên quan điểm phát triển thế giới nói cho chúng ta biết rằng, chỉ mới theo đuổi được đổi phương thôi vẫn chưa đủ, mà còn phải làm cho đối phương một lòng một dạ với người thì mới có thể đảm bảo tình cảm ổn định và lâu dài. Vì vậy, hắn cảm thấy bây giờ Vương tiếp thu đề nghị của hắn là điều rất cần thiết.

Nói đến đây, Nhiếp chính vương điện hạ ra lệnh: “Cởi áo!” Hắn vừa dứt lời, lập tức có người hầu bước đến cởi áo bào hoa lệ oai phong nặng nề cho hắn. Mà lúc này, Lạc Tử Dạ vẫn đang đứng trên bãi cỏ bên ngoài lều Phượng Vô Trù, ngắm nhìn trời đêm. Nàng bắt tréo hai chân, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuổi chó. Nàng vẫn chưa biết Diêm Liệt ở trong lều đã xúi giục Phượng Vô Trù đừng gặp nàng, cho dù có gặp nàng cũng tuyệt đối đừng đồng ý với yêu cầu của nàng.


Lúc này nàng đang chờ Đáp Đáp trở về, nói cho nàng biết bên Thanh Thành đã chuẩn bị thuyền hay chưa.

Trước khi nàng ra ngoài đã dặn dò Lộ Nhi, khi nào Đáp Đáp trở về thì Lộ Nhi hãy lập tức đến tìm nàng. Trước tiên nàng xem thử bên Thanh Thành có chuẩn bị thuyền hay không, sau đó lại cân nhắc xem có phải đi nhờ vả Phượng Vô Trù hay không. Nàng không có ý gì khác, chỉ là cái chuyện nhờ vả người khác thế này, có thể không làm thì tốt nhất là không làm. Ngươi mặt dày mày dạn đi nhờ vả người ta...

Nếu đối phương không đồng ý thì người sẽ lúng túng, không chỉ mất công mà còn mất hết thể diện.


Nếu đối phương đồng ý thì người lại mắc nợ người ta, sau này phải nghĩ xem nên trả ơn thế nào.

Vì vậy, con người sống trên đời có thể tự giải quyết vấn đề thì tốt nhất là đừng có đi nhờ vả người khác giúp đỡ. Nếu bản thân thật sự không giải quyết được thì hãy nghĩ kỹ xem có cách nào dàn xếp ổn thỏa hay không, thậm chí trao đổi điều kiện với ai đó cũng được, hãy cố gắng hết sức đừng tùy tiện mở miệng nhờ vả người khác.

Đương nhiên, tất cả những triết lý cuộc sống này đều xuất phát từ tiền đề Lạc Tử Dạ biết rõ lần này Phượng Vô Trù sẽ không dễ dàng đồng ý giúp đỡ nàng. Trước kia, lúc nàng nhờ vả hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu. Câu chuyện này dạy cho chúng ta một bài học: thật ra tư duy triết học con người luôn được hình thành từ nghịch cảnh, vì vậy không nên coi thường mỗi nghịch cảnh mà người đã trải qua. Những nghịch cảnh ấy sẽ mang lại cho ngươi một vài điều gì đó, khiến người hiểu ra chân lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận