Khóe mắt Lạc Tử Dạ nhìn thấy thằng nhóc đã từng đi đến mời nàng đêm qua, thằng nhóc đó đang đứng canh gác ở hàng thứ hai, lúc này hắn cũng quay đầu nhìn nàng. AS Lạc Tử Dạ lập tức vẫy tay chào hỏi hắn: “Này! Thấy gia không? Hôm qua tên Phượng Vô Trù bảo người đi mời gia đó, nhanh, nhanh đi vào thông báo cho gia!” Tên đẹp trai cao một mét tám liếc nhìn Lạc Tử Dạ, sau đó hắn mỉm cười, vô cùng khách sáo nói: “Thái3tử điện hạ, hôm qua lúc thuộc hạ đi mời ngài, Vương đã nói rằng nếu như trước tối hôm qua ngài hối hận thì còn kịp. Có điều lúc đó ngài không hề hối hận, hiện tại ngài đến còn có tác dụng gì nữa? Thời hạn Vương đặt ra cho ngài đã qua, không còn kịp nữa rồi!”
“Thái tử, mời ngài trở về đi! Vương đã nghỉ ngơi, trước khi Diêm Liệt đại nhân đi vào vương trường cũng nói rằng không có sự căn dặn của hắn thì không có kẻ1nào được quấy rầy Vương nghỉ ngơi vào tối hôm nay!” Câu này là do người đang đứng chắn ở trước mặt Lạc Tử Dạ nói.
Lạc Tử Dạ nghe xong thì nét mặt liền trở nên âm u. Ngay lúc này, bên trong lều, Nhiếp chính vương điện hạ nằm trên trường tháp bằng ngọc thạch màu đen, dường như đã ngủ, thế nhưng cặp lông mày rậm của hắn lại nhíu chặt lại. Hắn đang nghe tiếng động bên ngoài! Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm cửa lều đang đóng chặt kia. Đương6nhiên của lều vải chính là một tấm rèm, nhưng dường như ngay cả một cơn gió cũng không thể thổi vào trong, huống chi là một người như nàng. Nàng lại nhìn chằm chằm người trước mặt, lên tiếng hỏi: “Ngươi đi vào thông báo một tiếng cũng không được sao?”
“Không được!” Gương mặt của người này không chút thay đổi, vô cùng kiên trì. Lạc Tử Dạ lại liếc hắn lần nữa: “Vậy ngươi gọi Diêm Liệt ra cho ông đây được chứ?”
Phượng Vô Trù chỉ tạm thời tức giận với nàng4mà thôi. Diêm Liệt là một người thức thời, cho dù trong lòng Diễm Liệt không đồng ý với nàng đi nữa thì chỉ cần gọi Diêm Liệt ra, nhờ Diêm Liệt đi vào trong thông báo thì hẳn là không có vấn đề gì.
Người trước cửa đưa mắt nhìn nhau rồi người che ở trước mặt nàng mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, sợ là việc này cũng không được!” “Hay là người định để gia công vào?” Lạc Tử Dạ ngước mắt trùng hắn một cái. Qua nét mặt của nàng,3không khó để phát hiện nàng đã tức giận! Người trước cửa xem xét một lát, cũng biết tình hình không ổn. Nếu như Thái tử thật sự đánh với bọn họ rồi bọn họ làm Thái tử bị thương thì Vương nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng nếu như không làm Thái tử bị thương thì sẽ không ngăn cản được, không ngăn cản được thì bọn họ lại không hoàn thành nhiệm vụ.
Thể là người vừa mới nói khi nãy lập tức tiếp tục: “Vậy thì mời Thái tử chờ ở đây một lát, thuộc hạ đi vào bẩm báo với Diễm Liệt đại nhân!”
Hắn vừa nói xong là Diêm Liệt đã đi ra.
Diêm Liệt mặc một bộ áo choàng màu đen, nét mặt còn lạnh lùng hơn cả những người ở bên ngoài lều. Hắn hơi giơ tay lên, ý bảo những người cầm trường kích trước mặt Lạc Tử Dạ thu hồi vũ khí của mình, để Lạc Tử Dạ đi vài bước về phía trước, lúc này nàng đã đến trước cửa lều.
Diễm Liệt nói: “Thái tử, Vương nói không gặp ngài! Nếu thuộc hạ đã cho bọn họ để ngài đến cửa lều thì mong rằng Thái tử cũng đừng kiên quyết xông vào trong, làm khó thuộc hạ. Hôm nay Thái tử cứ trở về đi thì hơn, ngày mai Vương hết giận rồi ngài lại quay lại, biết đâu tình hình lại có thể tốt hơn đó!”
Hắn vừa dứt lời, hiển nhiên Lạc Tử Dạ cũng không thể tiếp tục xông vào nữa. Diêm Liệt đã ra vẻ nể mặt nàng rồi, nếu như nàng cứ kiên trì xông vào thì giống như nàng không coi trọng nghĩa khí cho lắm.
Thế nhưng nàng cũng sẽ không quay về như đã được khuyên. Vậy nên nàng trực tiếp đứng ở trước cửa hô to: “Phượng Vô Trù, người lập tức để cho ông đây đi vào!” Nàng vừa hô xong, xung quanh nơi này đều yên tĩnh vài giây. Trong lều, Nhiếp chính vương điện hạ nghe giọng hô to của nàng xong liền cau mày lại, trong đôi mắt ma quỷ xuất hiện một chút tức giận.
Những người trước cửa càng nóng nảy hơn. Lúc này Diêm Liệt nói: “Thái tử, nếu ngài cứ tiếp tục nói năng vô lễ ở trước cửa thì Diêm Liệt sẽ không khách sáo đâu!”.
Dù sao thì nếu như người vừa rồi hô to là kẻ nào đó khác thì hắn đã sớm rút kiếm rồi! Dám hố to với Vương rồi tự xưng là ông đây ngay trước mặt đội quân hộ vệ Vương Kỵ bọn họ, hơn nữa còn dùng giọng ra lệnh khi hô to, chẳng lẽ Thái tử không muốn sống nữa sao?
Hắn vừa nói xong, gương mặt phong lưu đẹp đẽ của Lạc Tử Dạ chợt cứng lại vài giây. Nàng nhìn chằm chằm cửa lều, con ngươi đảo quanh. Tiếp đó, viền mắt của nàng chợt xuất hiện ánh nước, nàng làm bộ đáng thương, nức nở nói: “Thối Thối, có phải ngươi không thương ta nữa đúng không, ngươi không muốn thấy ta, ta thật sự không nhịn được nước mắt... Nhất định là ngươi không thương ta, ngươi có tin ta khóc cho người xem hay không...” Nàng vừa giả khóc, khóe miệng Diêm Liệt liền giật giật... Hắn nghe thấy tiếng động bên trong lều liền biết có một số người không kiên trì nổi nữa. Hẳn lặng lẽ rơi nước mắt chua xót vì vị Vương không có tiền đồ nhà mình rồi lui qua một bên...
Quả nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ ở bên trong vương trướng đen mặt, cười lạnh nói: “Để cho nàng đi vào!”