Võ Lưu Nguyệt vừa gào thét xong liền chợt nghe thấy một giọng nói như có như không truyền đến từ trong góc tối: “Nếu đã như vậy thì chi bằng hợp tác với ta đi? Nói không chừng ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn.”
“Ai?”
***
“Thất hoàng tử điện hạ, sau này ngài tuyệt đối không thể làm như vậy nữa. Độc tính của Đạm3Đằng Thấu cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ, huống chi còn có thêm Phượng Vô Trù gây cản trở nữa. Lần này may mà tìm được cây thảo dược này đúng lúc, nếu trễ thêm hai ngày nữa thì sợ là không thể giải được độc trong người ngài rồi!” Một ông thái y quỳ dưới đất, thành khẩn khuyên bảo. Thái y này đúng1là người đã từng qua đây chữa trị cho Lạc Tiểu Thất lúc Lạc Tiểu Thất vừa mới bị thương. Lúc đó ông thái y này còn ra vẻ muốn đầu độc Lạc Tiểu Thất, khiến cho Lạc Tử Dạ nảy sinh lòng cảnh giác với ông ta, nhưng mà bây giờ ông ta lại có thái độ vô cùng cung kính với Lạc Tiểu Thất.6Dựa theo lời nói của ông ta cho thấy ông ta đã biết âm mưu và tính toán của Lạc Tiếu Thất, nhờ vậy không khó để nhận ra ông thái y này vốn chính là người của Lạc Tiểu Thất.
Chàng trai xinh đẹp tuyệt trần trên giường nghe vậy liền nhếch khóe môi, nhưng mà nụ cười đó lại không dịu dàng như thiên sứ4mà mang theo một ít mùi vị khát máu, giống như thiên sứ cũng có mặt tà ác, mà mặt tà ác này còn đáng sợ hơn cả ác ma! Hắn đang nhắm hai mặt, lạnh lùng nói một câu: “Nhưng chẳng phải bây giờ không trễ hai ngày à?”
Thái y kia nghẹn lời, nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Thất, đột nhiên cảm thấy mình nói3không nên lời! Ông ta trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Điện hạ, hiện tại lão thần càng ngày càng không hiểu hành vi của ngài! Lúc trước việc ngài cố ý cản mũi tên cho Thái tử, đồng thời ra lệnh cho lão thần ra vẻ như muốn hại ngài, khiến Thái tử cho là ngài chỉ có một thân một mình trong cung, cũng cho là trong cung này có nguy cơ ẩn nấp khắp nơi, cần phải bảo vệ ngài. Nhưng mà những thứ ngài làm có ích lợi gì với việc đoạt ngôi vị của chúng ta chứ?”
Ông ta vừa mới dứt lời, Lạc Tiểu Thất ngồi dậy, cong môi cười, đó là nụ cười trong veo của thiên sứ. Chẳng qua nụ cười ấy chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi lập tức biến mất, hắn dùng chất giọng mềm mại ngọt ngào như búp bê nói: “Bản điện hạ làm việc tất nhiên là có lý do! Ngươi không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần chờ kết quả là được!” “Vâng!” Thái y cúi đầu, không tiếp tục nói nữa. Ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ chợt có tiếng gió truyền đến, tiếp đó, một người mặc áo lam nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào. Sau khi hắn ta vào trong liền quỳ một chân trên đất, hắn ta nói: “Thất hoàng tử điện hạ, thời gian không phụ lòng người, chúng ta đã điều tra xong về chuyện năm đó rồi!”
***
Đại mạc. Trong lều của Nhiếp chính vương điện hạ. Lạc Tử Dạ vừa đi vào liền thấy Phượng Vô Trù ngồi cạnh mép giường, cùi chỏ tay phải của hắn đặt ở trên đầu gối, cánh tay trái tùy ý mở ra, còn đôi mắt ma quỷ lại nhìn chằm chằm nàng.
Hắn mặc áo bào hoa màu lam tối được cắt may vừa người, trên hông đeo thắt lưng màu đen, thắt lưng đó không chịu gò bó cuốn lên và rơi ở sau người.
Hắn không nói câu nào nhưng khí thế lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy chân mềm ra. Vậy nên sau khi Lạc Tử Dạ đi vào, nàng vừa nhìn hắn xong là khí thế trên người yêu bớt đi, nàng liếm môi cười ha ha: “Này, ngươi thật sự ngủ à?”
Hắn không lên tiếng nhưng trên gương mặt tuấn tú sánh ngang thần ma ấy lại xuất hiện vẻ xem xét, còn có chút không vui. Đôi mắt mê hoặc của hắn xẹt ngang gương mặt nịnh nọt của nàng, chờ nàng nói tiếp.
Tuy rằng nụ cười trên mặt Lạc Tử Dạ rất nịnh nọt nhưng thật ra trong lòng nàng rất muốn “sạc” cho một trận. Hắn biết rõ vì sao nàng lại đến đây, vậy mà bây giờ còn cố ý không nói câu nào. Nàng biết hắn ra vẻ như một người không dễ nói chuyện vậy thôi chứ trong lòng đang chờ nàng quỳ xuống cầu xin đấy, người này thật sự là...
Có điều, nếu Lạc Tử Dạ có việc cầu xin người ta thì đương nhiên là nàng sẽ không kiêu ngạo rồi. Nàng nhìn thấy hắn không nói gì, biết rõ hắn thích ăn mềm không ăn cũng nên lúc này nàng nhét cây quạt trên tay vào trong tay áo, sau đó nàng ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay ôm lấy cánh tay của hắn rồi làm bộ õng ẹo.