Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Nhiếp chính vương điện hạ thấy vậy, khóe miệng hơi giật.

Có điều Lạc Tử Dạ kề rất sát, nửa người của nàng đều dựa vào cánh tay của hắn khiến cho hắn không tránh khỏi kích động, ánh mắt cũng đột ngột trở nên nóng rực. Hắn quay đầu đi rồi liếc nhìn nàng, ánh mắt vừa kiêu căng vừa bá đạo ấy vẫn nhìn nàng từ trên cao xuống: “Lạc Tử Dạ, có chuyện gì thì nói3thẳng đi!”

“Ôi kìa! Chàng biết rõ người ta muốn nói cái gì mà!” Lạc Tử Dạ giả vờ xấu hổ chôn mặt vào cánh tay hắn.


Lúc nàng ôm cánh tay sắt của hắn còn nhịn không được bóp vài cái. Mẹ nó chứ, cảm giác sờ nắn cái tay này thật là thích! Bắp thịt chắc nịch này vừa cứng rắn lại có tính đàn hồi cao, quả thật quá đã, không có một miếng thịt nào giống1với thịt của người bình thường, hơn nữa cảm giác khi nắm lấy nó còn đặc biệt mê hồn. Ôi chết mất thôi? Khóe miệng hắn hơi giật, đôi mắt ma quỷ nhìn chằm chằm người con gái bên cạnh. Nàng không chỉ ôm cánh tay của hắn ra vẻ õng ẹo mà cái tay còn không ngoan ngoãn nữa, nàng ôm thì ôm đi lại còn vừa bóp vừa xoa nữa! Điều khiến hắn thấy ngượng nhất6là người con gái này sờ nắn một lát liền sờ tới eo của hắn luôn. Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cảnh cáo gọi một tiếng: “Lạc Tử Dạ!”

Thật ra lúc này Lạc Tử Dạ đã nhắm hai mắt lại, não của nàng đang rơi vào trạng thái chết máy phân nửa nên cả người đều thuận theo cảm giác, cảm thấy sờ nơi nào càng mê hồn thì vươn tay sờ4nơi đó thôi! Bây giờ nàng đột nhiên nghe thấy lời cảnh cáo của hắn liền cảm thấy như có một cái chuông lớn “boong boong” vang trên đỉnh đầu. Điều này khiến nàng run rẩy cả người, ngồi thẳng lại ngay lập tức! Cùng lúc đó, nàng cũng nhận ra cái tay của mình đã sờ hơi xa nên vội vàng rút cổ tay về.

Tay của hắn đột nhiên vươn đến nắm lấy cái cằm thanh tú3của nàng, một luồng hơi thở ma quỷ chứa đựng dục vọng mãnh liệt đến mức làm rung động lòng người đập vào mặt nàng. Hắn kề sát gương mặt tuấn tú của mình lại gần mặt nàng, đây là gương mặt có thể làm cho người bên ngoài thấy choáng váng dù chỉ mới nhìn trong chốc lát. Giọng nói mê hoặc của hắn khàn khàn: “Muốn à?”

Lạc Tử Dạ cứng đờ cả người. Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn sáng rực như muốn nuốt mình luôn mới nhận ra rằng “muốn” trong miệng hắn không phải là thuyền mà là...

Hai người đối mặt nhau trong khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn thảo luận về vấn đề này khiến cho gương mặt của Lạc Tử Dạ hơi nóng lên, hai mắt nàng bắt đầu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt thô bỉ cũng không tự chủ được mà liếc nhìn về phía đũng quần của hắn. Nếu không phải do cằm của nàng bị hắn nắm lấy thì có khi nàng còn sờ sờ cằm một cách thô bỉ nữa kìa. Nàng ho khan một tiếng, trung vẻ mặt nghiêm túc ra rồi nói: “Không! Ta...”


“Không?” Giọng nói của hắn đột ngột trở nên lạnh dần. Hắn nâng cằm của nàng lên, chính mình thì cúi đầu xuống.

Đôi môi mỏng của hắn gần như sắp chạm vào môi của nàng, hơi thở của hai người gần nhau đến mức Lạc Tử Dạ dựng cả lông tơ. Vốn là sau câu “không” còn có vài câu nữa, nhưng mà bây giờ nàng thấy dáng vẻ này của hắn thì nàng sợ tới mức quên sạch những câu sau, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Môi của nàng nóng lên, hô hấp bị cướp đi.

Hắn đột nhiên vươn cánh tay dài ra giữ lấy hồng nàng, kéo nàng chuyển sang ngồi trên đùi hắn. Hắn ôm chặt nàng trong lồng ngực mình, hai người thân mật ngồi đối diện nhau, nhờ vậy mà Lạc Tử Dạ mới có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ngồi lên một thứ như dao găm dù có cách một lớp vải mỏng.

Nàng không cần suy nghĩ cũng biết thứ đó là cái gì. Gò má nàng nóng hổi, nàng chưa từng cảm nhận được dục vọng của hắn một cách rõ ràng và mãnh liệt như vậy. Dường như bây giờ chỉ cần hắn cởi lớp vải mỏng đó ra là đã có thể giữ lấy nàng ngay lập tức, cơ thể hắn sẽ hòa thành một thể với nàng.


Nụ hôn của hai người nóng rực như một cây đuốc, cây đuốc đó châm lửa khắp toàn thân nàng, toàn thân nhũn ra khiến nàng phải dùng hai tay ôm lấy hông của hắn. Vẻ mặt của nàng bắt đầu say đắm, hô hấp trở nên rối loạn, giọng nói cũng mềm mại như đang làm nũng: “Thối Thối... A...”

Nàng vừa kêu lên liền bị hắn đặt lên giường, nàng dự định đá văng hắn ra nên bắt đầu dùng cả hai tay hai chân: “Buông ra! Ta thật không muốn...”

Nàng vội vã nói, thế nhưng lúc này da mặt nõn nà của nàng trong trắng lộ hồng, trong hồng còn có vẻ say mê, dáng vẻ của nàng không khác gì đang lặng lẽ mê hoặc hắn. Ngay sau khi nàng sợ hãi kêu lên, giọng nói mê hoặc lạnh lùng của hắn lại trở nên trầm thấp hơn: “Nếu nàng không muốn thì nàng đang lừa gạt Cô à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận