Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Gương mặt tuấn tú của hắn vẫn bình tĩnh, nếp nhăn giữa hai hàng mày rậm càng rõ ràng hơn, hơn nữa trong tay hắn còn xách theo một con chim. Hôm nay Quả gia cải trang thành một con vẹt màu mè lòe loẹt, hai cánh ôm gói đồ, dùng tiếng nói chói tai kêu to: “Quả gia không được mà, chủ nhân... Không được mà Quả gia! Quả gia không thể đi, chủ nhân, Quả gia đi không thể. Quả gia say tàu, Quả gia thật sự say...” Nó khóc lóc thảm thiết vài tiếng rồi đột nhiên thò cánh vào trong gói đồ, lấy một trái cây ra rồi cắn một cái. Mọi người trên thuyền: “...”.

Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy hơi câm nín, thế nhưng nàng chợt nhớ tới lời Phượng Vô Trù từng nói mấy ngày trước,3hắn nói rằng sẽ để Quả Quả đi theo nàng. Vậy nên ban nãy hắn đi về mà không nói tiếng nào là vì đi bắt chim à? Quả Quả ăn trái cây xong rồi mới nhận ra Lạc Tử Dạ đang nhìn nó chằm chằm, những người trên thuyền cũng nhìn nó chằm chằm. Nó giấu gói đồ trên tay mình ra sau lưng theo bản năng, đôi mắt chim màu xanh da trời đầy vẻ đề phòng nhìn những người trên kia. Gói đồ này là quả gia vội vã thu dọn ngay sau khi nghe nói mình phải đi ra ngoài, đủ ăn nửa tháng trời đó, tuyệt đối không thể để cho những người này cướp đi.


Mọi người nhìn thấy bộ dạng của nó thì khóe miệng liền giật giật, lập tức không nhìn nó nữa. Lạc Tử Dạ1đi xuống cầu thang, nhận lấy Quả Quả từ trong tay Phượng Vô Trù. Lúc này Mân Việt cũng đuổi kịp, hắn vừa mới thở hồng hộc đi lại đây thì nghe thấy Phượng Vô Trù căn dặn: “Ngươi đi ra khơi cùng với Lạc Tử Dạ!”

“Hả?” Mân Việt quay đầu nhìn Phượng Vô Trù.

Vương đột nhiên sai người truyền tin gọi hắn đến đây, hắn còn tưởng rằng có chuyện gì, không ngờ lại bảo hắn ra khơi cùng Lạc Tử Dạ... Thế nhưng, những năm gần đây hắn vẫn luôn ở bên cạnh Vương vì hàn độc trên người Vương luôn tái phát đột ngột, làm cho người ta không nắm chắc được.

Nếu bây giờ hắn không đi theo bên cạnh Vương thì rất dễ xảy ra rắc rối.

Chẳng qua, khi hắn nhìn sang Phượng Vô Trù lại phát hiện vẻ6mặt của Phượng Vô Trù không chút thay đổi, thế nên hắn cau mày, đành phải đồng ý: “Vâng!” Hắn rất muốn nói rằng mình không đi, nhưng mà hắn lại hiểu rõ tính tình của Vương. Một khi Vương đã quyết định chuyện gì thì dù hắn có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng! Lạc Tử Dạ lập tức trừng Phượng Vô Trù, hỏi: “Nếu hắn đi theo ta thì vết thương của người và Doanh Tần làm sao đây?”

“Thanh Thành đã tìm thấy thầy thuốc có y thuật cao siêu để chăm sóc cho Doanh Tần rồi, bọn họ cũng không cần thuộc hạ!” Câu này là Mân Việt nói. Hắn muốn nói cho Lạc Tử Dạ biết nàng nên dành sự quan tâm của mình cho Vương nhiều hơn, bên Doanh Tẩn không cần bọn họ phải quan tâm4nữa.

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ liền nhìn chằm chằm Phượng Vô Trù như còn muốn nói thêm gì nữa, chẳng qua hắn lại cắt ngang nàng: “Sự an toàn của ngươi là quan trọng nhất! Đi đi, sau khi trở về Cô sẽ tặng cho ngươi một món quà lớn!”


Hắn nói đến đây, đôi mắt ma quỷ nhìn nàng chăm chú. Nếu như nàng ăn chồn bằng xong thì nàng sẽ sử dụng được ít nhất là tám phần trong tổng số nội công bị phủ bụi mà hắn đã truyền vào người nàng. Từ nay về sau, nếu chỉ tính nội công thì nàng cũng được xem như là một cao thủ. Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vào hắn, trong con người của hắn không có vẻ lo lắng gì cả. Nàng không hỏi món quà lớn kia là3gì mà chỉ nở nụ cười: “Ngươi hoàn toàn không lo rằng gia có đi không có về à?” “Có đám người Mân Việt bảo vệ ngươi, hơn nữa Cô cũng khá là tin vào thực lực của ngươi!” Giọng nói lạnh lùng từ tính của hắn có vẻ không tán thành, hơn nữa hắn còn bổ sung thêm một câu như là châm chọc mà lại không giống châm chọc: “Bây giờ Doanh Tần không rõ sống chết, dù sao đi nữa thì ngươi cũng sẽ sống để quay về vì sự an nguy của hắn!” Nụ cười của Lạc Tử Dạ cứng đờ vì lời nói chua chát của hắn. Nàng quan sát gương mặt tuấn tú sánh ngang thần ma của hắn, trêu chọc một câu: “Ngươi như vậy là ghen hay không ghen?”

Dường như lời nói của nàng đã chọc giận hắn.

Đôi mắt ma quỷ của hắn lộ ra vẻ tức giận, hắn đột nhiên giơ tay nắm cằm của nàng, thấp giọng nói: “Chỉ có lần này thôi! Sự kiên trì của Cô là có giới hạn, Cô không cho phép người cứ dây dưa không rõ với hắn. Sau khi trở về, ngươi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh đó, người bảo vệ ngươi là Cô chứ không phải Doanh Tần hắn!” Lạc Tử Dạ cười hì hì. Nhắc tới mới nhớ, lần trước cũng do nàng không nghĩ tới việc Đạm Đài Dục Đường sẽ xen vào nên mới để cho Phượng Vô Trù đi trở về, vì vậy mới xảy ra chuyện, hắn tức giận cũng đúng thôi.

Nàng gạt tay hắn ra, cười khan ôm Quả Quả lên thuyền. Sau đó nàng vẫy vẫy tay với hắn, tặng cho hắn một nụ hôn gió, hơn nữa còn chu môi về phía hắn: “Đừng quên nhớ về gia nha! Moah! Moah!” Vẻ mặt của nàng trông rất buồn nôn.


Phượng Vô Trù thấy thế liền nhăn mày, đưa tay xoa xoa vùng giữa hai hàng lông mày rậm. Hắn vừa cảm thấy không chịu nổi lại vừa cảm thấy thoải mái vì động tác của nàng, cuối cùng hắn đứng nhìn thuyền đi xa! Lạc Tử Dạ ngồi ở trước mép thuyền, hai người nhìn nhau, trong lòng nảy sinh tâm trạng quyến luyến vì người yêu phải tạm chia xa. Hai người ít nhiều đều cảm thấy không nỡ. Đợi đến khi thuyền biến mất ở nơi chân trời thì Phượng Vô Trù mới thu hồi tầm mắt. Gió thổi vù vù làm tay áo bào rộng lớn của hắn phe phẩy. Diêm Liệt đứng ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.

Sau đó Diêm Liệt chợt nghe thấy hắn nói: “Diêm Liệt, chuẩn bị quân đội! Sau khi cô trở về sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt!”

“Vương, ngài thật sự định tấn công mười sáu nước man hoang ư?” Diêm Liệt kinh ngạc một lát. Phượng Vô Trù cười một tiếng: “Mười sáu nước man hoang chỉ là tiện đường mà thôi! Thứ Cô muốn là Thánh Tinh Thạch!”

Lúc này Diêm Liệt mới nhớ lại, khi ấy Thái tử từng nói mình thích đá quý rực rỡ. Hắn lập tức cười hỏi: “Đi giành thứ Thái tử yêu thích, vậy là ngài chuẩn bị cầu hôn à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận