Sau khi ra ngoài, hắn không để ý tới các nàng mà chỉ bế Thủy Hoa lên, không biết hắn lại cho nó uống thuốc gì nữa.
Sau đó, hắn chẳng nói chẳng rằng mà đi về buồng của mình luôn
Ánh mắt hắn không hề liếc nhìn Đạm Đài Hoàng và Lạc Tử Dạ lấy một cái
Nhưng Lạc Tử Dạ thì ngược lại, hai mắt nàng sáng lên, ánh mắt dán chặt trên người hắn hồi lâu
Đôi mắt màu vàng(*) mê mẩn dõi theo hắn đi ra ngoài rồi lại trở vào bên trong khoang thuyền
Thi thoảng nàng lại chậc lưỡi, bày ra dáng vẻ rất muốn sờ mó người ta
(*) Ánh mắt màu vàng: ý chỉ ánh mắt dâm dê.
Quả Quả ở bên trên vẫn đang viết viết vẽ vẽ vào quyển sổ nhỏ, cũng không biết là nó lại viết về những gì
Tiếng sóng biển3dần yên tĩnh lại
Sau khi bọn họ tránh phía sau đá ngầm ròng rã suốt nửa đêm mới xem như gió yên biển lặng
Lạc Tử Dạ ngắm Bách Lý Cẩn Thần một lát, sau đó im lặng không nói gì
Đạm Đài Hoàng đột nhiên hỏi nàng: “Lúc nãy ngươi nói ta trộm mặt của ngươi là có ý gì?”
Lạc Tử Dạ nghe thấy câu hỏi của nàng nhưng lại thoáng im lặng
Tuy bây giờ nàng khá thân thiết với Đạm Đài Hoàng nhưng nói chung hai người vẫn chưa thân đến mức nàng có thể kể hết mọi chuyện cho Đạm Đài Hoàng nghe.
Chuyện khiến người ta kiêng kỵ nhất là thân thiết với người mới quen, quen biết chưa lâu, tình cảm chưa sâu nhưng đã móc tim móc phối tâm sự với người ta
Như vậy rất dễ bị tổn thương
Hơn nữa, nàng không biết1người thời đại này có thể tiếp nhận cái chuyện xuyên không này hay không, có khi người ta lại xem nàng là yêu quái cũng không chừng!
Nàng còn chưa kể cho Phượng Vô Trù nghe chuyện này đâu, sao nàng có thể nói với Đạm Đài Hoàng được chứ? Vì vậy nàng chỉ khẽ mỉm cười, thuận miệng đáp: “Trước kia gia từng đeo một cái mặt nạ da người nhìn giống hệt gương mặt của người luôn! Trùng hợp ghế ha!” “Thì ra là thế!” Đạm Đài Hoàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời trong lòng cảm thấy thật là trùng hợp, sự trùng hợp khiến nàng cảm thấy mặc dù Lạc Tử Dạ qua quýt nói bừa một lý do cho có lệ thôi nhưng nàng cũng không để bụng
Làm sao nàng có thể trông cậy vào việc người ta giải8thích ngọn nguồn cho mình ngay từ lần gặp đầu tiên đây?
Hai người nói chuyện linh tinh một lát, Lạc Tử Dạ không chỉ than thở về cuộc sống của mình mà phần lớn thời gian nàng liên tục thăm dò Đạm Đài Hoàng về chuyện liên quan đến Nam Cung Cẩm
Nàng hỏi gì Đạm Đài Hoàng đáp nấy, hai người trò chuyện cả buổi trời, cuối cùng Hoàng Phủ Hiến bước ra từ trong khoang thuyền.
Hắn cầm một bức tranh, thẳng tay ném cho Đạm Đài Hoàng
Trên gương mặt hắn chỉ có vẻ lạnh lùng, không có biểu cảm nào khác
Giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên: “Trẫm chỉ gặp Nam Cung Cẩm vài lần nên chỉ có thể vẽ thế này thôi!” Hắn vừa dứt lời, Đạm Đài Hoàng đã mở bức tranh kia ra xem
Thế rồi khóe miệng khẽ run lên:9“Ngươi khiêm tốn quá đi! Ngươi còn muốn tranh thế nào nữa?”
Nàng vừa nói vừa đưa bức tranh đã mở ra cho Lạc Tử Dạ xem: “Dáng vẻ Nam Cung Cẩm là thế đó, vẽ không sai tí nào
Ngay cả cái vẻ tham tiền và thô bỉ cũng giống y chang!”
Hoàng Phủ Hiện đâu có giống như mới có duyên gặp mặt Nam Cung Cẩm vài lần, sợ là người sớm tối bên cạnh Nam Cung Cẩm mỗi ngày cũng khó mà vẽ giống đến vậy.
Đạm Đài Hoàng khen ngợi hết lời nhưng Hoàng Phủ Hiên nghe xong, vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc
Hắn chỉ chắp tay đứng thẳng, im lặng không nói một lời, nhìn xem nàng còn có yêu cầu nào khác hay không.
Lạc Tử Dạ nhận lấy bức tranh rồi nghiêm túc ngắm nghía một hồi
Trong tranh vẽ một cô gái xinh7đẹp tuyệt trần, dung mạo hơn người, mà khí tức quen thuộc tỏa ra từ gương mặt kia thật sự rất giống Yêu Nghiệt
Nàng cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi giữ luôn, đồng thời lên tiếng: “Cảm ơn các ngươi!”
“Cần gì phải nói lời cảm ơn! Ngươi chủ động nói giúp chúng ta cứu Thúy Hoa, ta còn chưa cảm ơn ngươi đâu! Gặp gỡ chính là duyên phận, huống hồ chúng ta còn trò chuyện hợp nhau đến thế cơ mà! Sau này nếu người có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì cứ đến Mạc Bắc của đại lục Hoàng Diệp tim ta
Chỉ cần ta có thể giúp người thì người nói một câu là được!” Đạm Đài Hoàng rất khí phách.