Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ liếc hắn: “Chúng ta còn có lựa chọn khác à?”
Mân Việt nghe thể liền im lặng
Đúng vậy, bọn họ vốn không có lựa chọn khác
Lúc đi lên đây, trên tấm bảng đã viết rất rõ ràng: sống chết, thiện ác chỉ cách nhau một suy nghĩ
Bọn họ có cách đi tiếp mà không cần phải sát sinh, cho dù có nguy hiểm thì vẫn là thiện
Còn bọn họ trực tiếp dùng đuốc đốt chết những con rắn này để đi tiếp thì chính là ác.
Sống tương ứng với thiện, chết tương ứng với ác, nếu bọn họ chọn cách ác thì nói không chừng hôm nay bọn họ sẽ phải chết! Nếu bọn họ dùng lửa thiêu cháy3những con rắn này thì thứ bọn họ gặp phải tiếp theo chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ, có lẽ sẽ là khối độc và khí độc
Mân Việt suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này xong rồi không nói thêm gì nữa
Lạc Tử Dạ vẩy bột hùng hoàng lên người mình xong liền vứt số bột còn lại cho Mân Việt.
Mân Việt nhận lấy, nhanh chóng vẩy bột lên người mình
Chẳng qua, hắn vẫn thuận miệng hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “Thái tử, nếu trước đó chúng ta không nhìn thấy tấm bảng đó khiến chúng ta tỉnh táo suy nghĩ lại, sau đó phát hiện ra hậu quả sau khi đốt những con rắn này khó có thể lường được thì1ngài sẽ chọn cách nào?”
Hắn vừa hỏi xong, Lạc Tử Dạ lập tức nhún nhún vai, hé miệng nói: “Vẫn chọn cách này thôi
Người cũng đã nói những con rắn này đều được huấn luyện, chúng sẽ không tùy tiện tấn công lúc không có mệnh lệnh
Con người gia từ trước đến nay đều tuân theo tôn chỉ, ngươi không chọc gia thì gia sẽ không chọc ngươi, những con rắn này không tấn công gia thì vì sao gia lại muốn đốt chết chúng chứ? Chẳng qua, việc tiếp tục đi tới sẽ làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái và nổi da gà khắp người mà thôi!”
Dù sao, một người bình thường chưa từng tiếp xúc với rắn sẽ rất8khó để chấp nhận việc đi vào trong bầy rắn như vậy
Mân Việt nghe xong liền lắc lắc đầu, nói: “Thái tử, hôm nay chúng ta lựa chọn như thế tất nhiên là chính xác, nhưng mà Mân Việt vẫn muốn nhắc nhở ngài một câu: người có địa vị cao nhưng lại có lòng dạ hiền lành không phải là chuyện tốt đâu! Ngài luôn chờ người ta tấn công mình rồi mới phòng thủ, nhưng mà ngài không biết một điều, có đôi khi đến thời điểm bất đắc dĩ, chúng ta vẫn phải tấn công trước để sống sót!” “Gia biết rất rõ!” Lạc Tử Dạ chỉ đáp một tiếng như thế chứ không nói nhiều
Tiếp theo đó, ánh mắt của nàng9nhìn về phía lan can
Mân Việt hơi sững sờ, không ngờ rằng Lạc Tử Dạ sẽ trả lời mình như thế
Biết rất rõ? Biết rõ còn làm như thế nữa!
Sau đó, hắn nghe Lạc Tử Dạ nói tiếp: “Mân Việt, ta không muốn làm một người hiền lành, cũng không muốn làm một người tốt, ta chỉ muốn làm một người không hổ thẹn với chính mình mà thôi
Việc chúng ta vì muốn sống sót mà diệt trừ tận gốc đối phương, bất kể đối phương có muốn trở thành kẻ thù với mình hay không quả thật sẽ làm cho chúng ta sống lâu hơn người bình thường
Có điều, nếu như chúng ta máu lạnh vô tình, đánh mất lương tri và đánh mất7chính mình như vậy thì sống sót còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Mân Việt nghẹn lời vì luận điểm của Lạc Tử Dạ.
Hắn sửng sốt đến mức nói không nên lời
Cùng lúc đó, trong khe núi cách đó không xa truyền đến một tiếng cười trong trẻo, tiếp đó, một tiếng sáo vang lên
Những con rắn trước mặt nhanh chóng lui sang hai bên rồi từ trong lan can nhìn sang đây như thể chúng vừa nghe thấy mệnh lệnh vậy.
Bọn họ có thể nhìn thấy chúng dạt sang hai bên, chừa ra một con đường ngay chính giữa.