Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Hiên Thương Mặc Trần đột nhiên giơ tay lên cắt ngang lời của hắn ta, ý bảo hắn ta không cần phải nói nữa rồi sải bước quay về viện của mình

Mặc Tử Uyên cau mày đi theo hắn nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng...

Giấc ngủ đêm nay của Lạc Tử Dạ vô cùng khó chịu

Nàng cảm thấy mình phát sốt cả một đêm, miệng khô lưỡi khô, thần trí hỗn loạn, có lúc còn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra

Chẳng qua cảm giác ấy qua rất nhanh, nàng nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man rồi ngủ mất

Tình huống bên Mân Việt cũng không tốt hơn nàng là bao

Dường như hắn vẫn luôn có cảm giác quen thuộc ngay từ lúc3bước lên hòn đảo này, do đó hắn đã mơ thấy vài thứ kỳ quái sau khi ngủ

Hắn mơ thấy mình ngã từ trên núi cao xuống, rơi vào trong nước biển

Không biết vì sao tâm trạng của hắn trong giấc mơ lại đau khổ dai dẳng đến mức gần như không thở nổi.


Mặc dù hai người bọn họ ở sát nhau nhưng sân trong chỗ mỗi người quá lớn, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng rất tốt nên cho dù Lạc Tử Dạ có đứng ở trong sân mình la to thì Mân Việt cũng không nghe thấy được

Cũng vì thế nên khi Hiên Thương Mặc Trần đi vào sân của Lạc Tử Dạ, hắn không nghe thấy gì, hiển nhiên những chuyện xảy ra1sau đó cũng vậy.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lạc Tử Dạ tỉnh lại, mối nàng hơi khổ vì tình trạng miệng đắng lưỡi khô hôm qua

Nàng ngồi dậy, dứt khoát đứng lên uống một bình nước

Sau đó nàng cúi đầu nhìn bộ ngực phập phồng của mình, vì vạt áo không có dấu vết bị người đụng vào nên nàng biết rằng đây là do ngày hôm qua chính mình không cột chặt nịt ngực

Nàng dứt khoát cởi áo ra rồi cột nịt ngực lại lần nữa.

Trái tim của nàng bỗng nhiên đánh thịch một cái, hiển nhiên nàng không quên chuyện người đó chạy vào phòng mình một cách khó hiểu vào tối hôm qua, thậm chí không quên một số chuyện rất xỏ lá đã8xảy ra sau đó

Đương nhiên, nàng cũng biết hắn không làm ra hành vi xúc phạm đến nàng sau khi nàng vô duyên vô cớ ngất xỉu.

Điều này khiến cho nàng nghi ngờ động cơ của người đó

Lẽ nào đêm qua hắn chủ động chạy tới phòng của nàng chỉ để ra về, sau đó nói cho nàng biết hắn rất lợi hại, là thân thích của người giữ đảo, để cho nàng nhanh chóng ôm bắp đùi của hắn ư? Một người bình thường sẽ không vô vị đến mức đó chứ? Vậy rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

Còn nữa, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra điều khác thường khi nịt ngực của nàng bị lỏng ra sao? Hắn gọi nàng là Tử Dạ9thì hiển nhiên là biết thân phận của nàng, nếu như hắn còn biết nàng là con gái nữa thì mọi chuyện sẽ phiền toái lắm đấy! Lòng nàng lắng lại, nàng sửa soạn cho chính mình xong liền bước ra ngoài.

Nàng bước ra sân, lúc này Mân Việt đã đứng chờ trước cửa.

Hai mắt của bọn họ đều giống như mắt của gấu trúc

Nàng ngủ không ngon, hắn cũng chẳng khá khẩm hơn, nhưng mà không có ai hỏi ra

Mân Việt vừa thấy nàng liền khom lưng hành lễ: “Thái tử!”

Lạc Tử Dạ gật đầu.

Hai người cùng đi về phía trước, vừa quẹo sang một khúc quanh liền thấy một tòa nhà lớn như tòa thành

Cánh cửa của chủ điện đã mở ra, hai bên cửa7có không ít đứng người, ở giữa đường còn trải một tấm thảm màu đỏ nữa.


Tình thế này thật sự không hề thua kém khi gặp hoàng đế

Lạc Tử Dạ và Mân Việt đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều rất sâu thẳm

Xem ra, đảo Thiên Lãng này không chỉ đơn giản là một hòn đảo thần bí hay là một thể lực trên giang hồ, dựa vào cảnh tượng trước mắt cho thấy, có lẽ đảo Thiên Lãng còn có quan hệ với hoàng thất của một nước nào đó cũng không chừng

Chẳng qua, hiện tại không phải là lúc quan tâm đến cái này

Lạc Tử Dạ và Mân Việt cùng đi về phía bên đó, vừa đi vài bước thì Lạc Tử Dạ đột nhiên nhớ ra một chuyện nên quay đầu hỏi Mân Việt: “Đúng rồi, ngươi có từng nghe nói tới cái tên Mặc Trần chưa?” “Mặc Trần?” Vùng giữa hai hàng lông mày của Mân Việt nhảy nhảy, hỏi ngược lại: “Tại sao Thái tử lại hỏi thế?”

Lạc Tử Dạ liếc hắn, không nói nhiều

Đương nhiên là nàng không thể nói ra chuyện đêm qua mình suýt bị người làm ra hành vi vô lễ, hơn nữa người đó còn tên là Mặc Trần được

Nàng hỏi hắn là vì cảm thấy cái tên Mặc Trần này vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi.

Vậy nên nàng nói: “Ngươi đừng quan tâm đến việc này, chỉ cần trả lời thẳng cho gia biết là được!”

Mân Việt dùng một lát mới nói: “Thuộc hạ chưa từng nghe tới cái tên Mặc Trần, nhưng không biết Thái tử có biết hay không, trong đại lục Huyên Ngự của chúng ta, Hoàng đế Hiển Thương đồng thời là hoàng huynh của Hiến Thương Dật Phong tên là Hiên Thương Mặc Trần

Hình như tên của Hoàng đế đó khá là tương tự với cái tên Mặc Trần này!”

Lạc Tử Dạ nghe thể liền nhăn mày.

Nàng cảm thấy tình thể trước mắt quả thật giống như có quan hệ với hoàng tộc, vậy nên nàng lại hỏi: “Ngươi từng gặp Hiến Thương Mặc Trần chưa?” Thảo nào nàng cảm thấy tên này quen tại


Lúc trước nàng đã từng ngốc nghếch viết không ít tên của trai đẹp khi cầu duyên ở quốc tự, Hiên Thương Mặc Trần chính là một trong số đó, Hiên Thương Dật Phong chính là người nói cho nàng biết tên của người đó.

“Chưa từng thấy người, chỉ nghe thấy tên mà thôi

Thuộc hạ chỉ biết người đó có danh hiệu phong lưu tuấn tú, tao nhã nhất thiên hạ, hơn nữa nghe nói tướng mạo của người đó giống như đóa hoa lan âm u trong khe núi..

Nếu Diêm Liệt ở đây thì có lẽ sẽ biết nhiều hơn, thuộc hạ chủ yếu phụ trách chăm lo sức khỏe của Vương nên luôn ở trong phủ Nhiếp chính vương, thuộc hạ rất ít hỏi đến những chuyện này, bọn họ cũng rất hiếm khi chủ động nói cho thuộc hạ biết!” Mân Việt nhanh chóng trả lời.

Lạc Tử Dạ hiểu, không hỏi nhiều nữa

Chẳng qua nàng lại cảm thấy người Mân Việt vừa miêu tả quả thật rất giống với người tối hôm qua

Tướng mạo như đóa hoa lan âm u trong khe núi, phong lưu tuấn tú, tao nhã bậc nhất thiên hạ.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, hai người bọn họ đã bước lên thảm

Người đứng hai bên không ngăn cản bọn họ, những người đó chỉ nhìn thẳng về phía trước, để mặc cho bọn họ đi qua

Hai người đi thẳng đến cửa cung điện

Nàng thấy có hai người ngồi trên ghế chủ vị trong đại điện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận