Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





Lạc Tử Dạ đang nghĩ xem nên trắng trổi thế nào thì đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi! Sắc mặt nàng bắt đầu tím tái, nàng hiểu rõ nếu mình không mau chóng nói lời trăng trối thì sẽ không còn cơ hội giãi bày những lời muốn nói nữa.

Nàng lập tức nhìn Mân Việt, thều thào nói: “Ngươi nghe đây! Hãy nói với Doanh Tần rằng hắn cứu ta một mạng, ta trả hắn một mạng

Hắn không nợ ta, hai chúng ta thanh toán xong rồi, hắn không cần cảm thấy tự trách vì cái chết của gia!”

Lạc Tử Dạ nói xong những lời này, mi tâm cũng giật điên cuồng

Thường thì lúc người sắp chết nói lời trăng trối, chẳng phải là3bầu không khí vô cùng cảm động lòng người, đồng thời lúc này có người cầm tay nàng, khóc lóc nói luyến tiếc nàng hay sao?

Nhưng vì sao cả hai lần nàng nói lời trăng trôi đều không có bầu không khí đau thương, không có nỗi buồn sinh ly tử biệt, cũng không có người cầm tay nàng khóc lóc nỉ non mà trái lại, bầu không khí lại ngập tràn cảm giác hài hước, tựa như lời trăng trối lúc lâm chung của nàng là để tấu hài vậy!


Ánh mắt Mân Việt tối sầm.

Hắn nhận lấy hoa sen yêu từ trong tay người thuộc hạ kia, sau đó nhìn Lạc Tử Dạ đăm đăm rồi gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ chuyển lời! Nhưng1thật ra lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu

Nội dung lời trăng trối mà Lạc Tử Dạ muốn nhắn nhủ trước lúc lâm chung không liên quan đến Vương mà chỉ liên quan đến Doanh Tần

Điều này khiến hắn cực kỳ không vui!

Thế nhưng trong lúc hắn đang buồn bực, Lạc Tử Dạ lại phun ra một ngụm máu đen, mi tâm u ám, lông mày nhíu lại

Mân Việt vội vàng tiến lên đỡ nàng, nói: “Thái tử, ngài...” Ngài không có lời nào muốn nói với Vương ư? Hắn chưa nói hết câu nhưng Lạc Tử Dạ đã biết hắn muốn nói gì

Nàng giơ tay ngắt lời hắn rồi nói luôn: “Gia có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng không biết..

phải8nói thế nào

Ngươi hãy nói với hắn rằng gia đối với Doanh Tần chỉ là tình cảm bạn bè, là mang ơn chứ không phải tình yêu nam nữ

Điều này..

điều này người nhất định phải nói với hắn!” Mân Việt gật đầu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lạc Tử Dạ

Tuy lúc này sắc mặt nàng đã tái nhợt không còn chút máu nhưng nàng vẫn khăng khăng làm rõ mấy chuyện này, có lẽ nàng không muốn Vương hiểu lầm

Mân Việt đột nhiên cảm thấy xấu hổ về chuyện trước đó mình đã tức giận vì Lạc Tử Dạ không nhắn nhủ lời trăng trối đến Vương


Đồng thời, tâm trạng hắn cũng rất phức tạp

Mà lúc này, lão thái thái đột nhiên quay mặt về phía Hiến9Thương Mặc Trần.

Nói thật là sau khi Lạc Tử Dạ uống thuốc độc, biểu hiện của hoàng đệ nàng quá bình tĩnh

Mặc dù trước giờ hắn không bộc lộ vui buồn ra ngoài, nhưng nãy giờ hắn vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, thậm chí không hề bước đến đỡ Lạc Tử Dạ thể hiện sự quan tâm, điều này thật sự quá bất thường!

Khi nàng quay mặt sang, Hiến Thương Mặc Trần vẫn bất động.

Đôi mắt dịu dàng đang chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ

Nhìn thấy nàng phun ra một ngụm máu đen, trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm

Bấy giờ hắn mới buông chiếc quạt trong tay, vừa thấy hoàng tỷ đang nhìn mình, hắn biết ngày là có lẽ đối phương đã7phát hiện ra điều gì

Thế nhưng không hề gì, dù sao thì hôm nay hắn có trốn cũng không thoát.


Mân Việt nhìn Lạc Tử Dạ, rũ mắt hỏi một câu: “Lạc Tử Dạ, ta muốn thay Vương hỏi ngươi một câu

Ngươi có yêu ngài ấy không?” Hắn không gọi nàng là Thái tử mà gọi thẳng tên nàng

Hắn biết rõ nếu hôm nay Lạc Tử Dạ chết thật, chắc hẳn đối với Vương, câu trả lời của nàng rất quan trọng, có lẽ đó sẽ là câu nói quan trọng nhất cuộc đời Vương.

Dường như vấn đề này đã hỏi khó Lạc Tử Dạ.

Cổ họng nàng nghèn nghẹn

Nàng cảm thấy có một ngụm máu trào lên cổ họng, thậm chí nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi giống như gỉ sắt

Nàng biết rõ cơ thể mình sắp không xong rồi, và nàng cũng hiểu e là bây giờ mình chỉ có thể nói một câu thôi, nhưng câu hỏi của Mân Việt thật sự rất khó trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận