Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





7àng sẽ không đi trước khi ta an toàn

Ta hiểu nàng..

Nửa..

Khụ khụ..

Sau nửa canh giờ, nếu nàng vẫn còn trên đảo, mong hoàng tỷ hãy thả nàng đi!”

“Bốp!”

Trong cơn tức giận, lão thái thái giật phắt gậy sắt trong tay thuộc hạ rồi tàn nhẫn đánh một gậy lên lưng hắn

Một tiếng “rắc” vang lên, có thể nghe ra đây là tiếng xương gãy


Hiên Thương Mặc Trần không hé môi kêu đau lấy tiếng nào, nhưng hắn bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi

Thế nhưng lão thái thái vẫn chưa hết giận

Nàng tiếp tục đánh thêm mấy gậy, đồng thời giận dữ quát to: “Có phải đệ đã quên từ khi còn nhỏ ta đã dạy đệ những gì, Thái phó đã dạy đệ những gì hay không? Thân là Hoàng đế phải lấy dân chúng Hiến Thương làm trọng, lấy muôn dân làm trọng

Đệ vì một3tên Lạc Tử Dạ mà không mang tính mạng sao? Đệ quăng di huấn của tổ tiên lên chín tầng mây rồi hả? Đệ vứt hết trách nhiệm để vương trên vai mình đi rồi à? Đến lúc này rồi mà đệ vẫn còn lo lắng cho nàng ta, đệ muốn chọc ta tức chết đây mà!” Nàng mắng đến vậy nhưng Hiến Thương Mặc Trần vẫn không hé răng nói gì, ngầm thừa nhận

Hắn cắn chặt răng, từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng máu vẫn hộc ra không ngừng

Trên mặt hắn và trên mặt đất toàn máu là máu, phong độ công tử dịu dàng nhã nhặn đã sớm không còn

Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy giọng nói yếu ớt của hắn: “Hoàng tỷ, ta yêu nàng ấy

Tình yêu của ta đã định trước là không thể dùng quốc gia để đong đếm nhưng..

có thể1đo bằng mạng sống của ta!” Hắn vừa dứt lời, tay lão thái thái run lên, suýt nữa thì cây gậy sắt đã tuột khỏi tay.

Nàng giơ gây một lúc lâu nhưng mãi vẫn không giáng xuống


Đám thuộc hạ xung quanh nhìn áo bào gầm sau lưng hắn đã nát bươm, máu thẩm cả ra ngoài, trên mặt đất đầy máu lênh láng đã sắp chảy đến tận cửa ra vào

Có người kìm lòng không đậu bèn lên tiếng: “Thưa Trưởng công chúa, chắc hẳn bệ hạ đã biết lỗi rồi! Hơn hai trăm năm qua, tại phòng thực thi hình phạt này đã có hai vị Hoàng đế Hiển Thương bỏ mạng, hôm nay tuyệt đối không thể có vị thứ ba!”

Nhất là, hắn cảm thấy có lẽ bệ hạ không thể chống đỡ được thêm mấy gậy nữa

Lão thái thái nhắm hai mắt lại, hít sâu8một hơi, từ khóe mắt quấn bằng vải có dòng nước mắt chảy dọc theo gò má

Nàng ném gậy sắt trong tay cho tên thuộc hạ hành hình bên cạnh

Dường như nàng mệt mỏi quá rồi, đành thở dài một hơi: “Đánh tiếp đi, ba trăm gậy không được thiếu một gậy nào

Đây là quy định của tổ tiên!”

Nàng nói xong liền quay đầu, đứng quay lưng về phía này

Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu ý

Sau đó bọn họ lại đánh tiếp nhưng ra tay nhẹ hơn nhiều, không tiếp tục kiểu đánh như muốn lấy mạng người ta nữa

Tuy nhiên, dù đã đánh nhẹ hơn nhưng gậy sắt nện vào người cũng không phải trò đùa

Mà Hiên Thương Mặc Trần cũng hiểu rõ trong lòng: “Đa tạ hoàng tỷ!” Không đánh chết hắn đã là sự nhượng bộ lớn nhất trong khả9năng của hoàng tỷ rồi

Bọn họ không thể làm trái di huấn của tổ tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận