Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung





3hưng mà những hành vi vô lễ đó đều do một mình nàng làm ra, anh chàng đẹp trai trước mặt còn chán ghét nàng, thậm chí suýt thì thổi bay nàng xuống biển nữa kìa. Vậy nên nàng cảm thấy Phượng Vô Trù không cần thiết phải tranh đấu với Bách Lý Cẩn Thần, đặc biệt là khi Bách Lý Cẩn Thần đến đây để cứu người. Hắn cứ chặn ở trước cửa rồi làm ra vẻ như muốn đánh nhau như vậy, đây... Làm xong chuyện chính trước rồi hẵng tính chứ!

“Hình như các ngươi không hoan nghênh ta.” Bách Lý Cẩn Thần thản nhiên nói, tầm mắt của hắn ta nhìn sang bên này nhưng dáng vẻ lại như chuẩn bị rời3đi.


Lạc Tử Dạ vội vàng lên tiếng: “Hoan nghênh hoan nghênh chứ, ai nói không hoan nghênh ngươi? Ở đây là do bản Thái tử quyết định, ngươi không cần phải để ý tới người này! Lộ Nhi, Đáp Đáp, các ngươi mau tới dẫn thần y đến lều của Doanh Tần đi, nhanh!”

Nàng cao giọng gào to, đồng thời đứng che ở trước mặt Phượng Vô Trù, hai cánh tay của nàng tóm lấy hai cánh tay của hắn để ngăn chặn khả năng xảy ra những hành vi đánh nhau. Nàng cười tha thiết và nịnh nọt với Bách Lý Cẩn Thần nhưng trong lòng lại đang thấy rất đau đầu.

Lộ Nhi và Đáp Đáp nghe thấy tiếng gọi của Lạc Tử Dạ1từ xa nên vội vàng chạy đến.

Trên thực tế, tuy rằng Bách Lý Cẩn Thần không thích nói chuyện nhưng thế cũng không đồng nghĩa với việc hắn ta là người dễ nói chuyện. Hắn ta chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù một lát, hiểu được tình cảnh trước mắt xong liền hơi nhếch đôi môi mỏng, nhẹ giọng nói: “Ngươi dẫn ta đi.”


Rõ ràng hắn đang nói chuyện với Lạc Tử Dạ. Rất hiển nhiên, thần y cũng rất kiêu ngạo.

Người cầu xin hắn cứu người chính là Lạc Tử Dạ nên hiển nhiên là hắn sẽ không dễ dàng hạ mình như thế. Nếu Lạc Tử Dạ không dẫn đường thì hắn sẽ không cứu người. Còn về việc9lời nói của hắn có khiến cho hai người trước mặt nảy sinh mâu thuẫn gì đó hay không hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính của hắn, hơn nữa cũng không liên quan đến hắn.

“Hả?” Lạc Tử Dạ sửng sốt một lát, sau đó vội vã gật đầu. Nàng chỉ cảm thấy gương mặt sáng như quan ngọc, tướng mạo mềm mại như hoa thuấn của hắn đẹp đến mức không nhiễm bụi trần, nhưng nàng vẫn không quên trả lời: “Phải, phải! Gia vốn mời thần y đến đây để cứu người nên gia cũng cần phải giữ lễ phép, tự mình dẫn thần y đi mới đúng!”

Nàng vừa dứt lời, Nhiếp chính vương điện hạ chợt vươn tay xách Lạc3Tử Dạ vốn đang chặn ở trước mặt mình lên.

Mặt Lạc Tử Dạ trở nên xanh mét, cảm giác bị mất mặt ngay trước mặt trai đẹp khiến cho nàng thật sự muốn ném giày lên mặt Phượng Vô Trù! Hiện tại còn có người ngoài ở đây, hắn không thể chừa chút mặt mũi cho nàng sao? Muốn xách nàng lên là xách như vậy à? Nàng nói: “Phượng Vô Trù, ngươi buông gia ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận