Nhất Thân Nhất Cố

Thật ra thì, Trình Can cũng không nhút nhát như Trương Tĩnh nghĩ. Nếu có người sau khi đã biết chân tướng sự thật mà còn cho rằng Trình Can là con thỏ có lá gan chuột nhắt, thì sai lầm rồi. Theo nhận xét của Trương Nhị Gia, thì Trình Can chính là con thỏ có lá gan con thỏ, chứ không phải gan chuột nhắt đâu nhá!

Hơn nữa, con thỏ này còn có đầu óc rất thông minh. Xem nào, có thể phong cho hắn làm vua của loài thỏ được rồi đấy! (Haha, Nhị Gia, ngài thật là vui tính!)

Nói Trình Can thông minh, là vì trong những tình huống cấp bách, cách xử sự của hắn sẽ không bao giờ đem hắn vào thế bị động. Thứ nhất, đó chính là Trình Can đã không lựa chọn lưu lại Sài Kinh, mà một đường chạy đến tận Thao Châu. Dựa trên lời nói trong thư nhà của Trương Thừa Tướng, thì là, ‘nhãi con này khôn chết đi được! Chưa gì đã cong đuôi chạy trước rồi, để lại đám râu dài tóc bạc bọn ta ở đây hứng bão!’

Hiển nhiên, Trương Nhị Gia vô cùng hoài nghi, nếu không phải Trình Can tiên phong xin ‘đi công tác xa’, thì e là Trương Thừa Tướng cái vị chức sách ‘chuyên cần’ kia đã nhảy bổ vào xin đi đầu rồi…

Thứ hai, đó là khả năng quan sát phán đoán cực kì nhạy bén của Trình Can. Ngay khi bước chân vào Phủ Thành Thủ, hắn đã phát hiện ra có ba nhóm người đang theo dõi hành tung của mình. Nhóm thứ nhất chính là người trong Phủ Thành Thủ, thuộc hạ của Nghiêm Gia Niên. Nhóm thứ hai chính là Chu Tước Lệnh của Hoàng Thượng phái tới.

Ban đầu, Trình Can chỉ cho rằng đó là mật thám Phụ Hoàng phái theo để bảo vệ mình, nên cũng cảm thấy an tâm phần nào. Nhưng khi biết thì ra đó là Chu Tước Lệnh, Trình Can đã vô cùng bối rối, không, nói cho chính xác hơn là thất vọng.

Hắn thất vọng, vì Phụ Hoàng đã không tin tưởng hắn.

Tuy nhiên, điều khiến cả Trương Tĩnh lẫn Nghiêm Gia Niên ngạc nhiên vô cùng, chính là việc kẻ trói gà không chặt như Trình Can mà lại có thể phát hiện ra nhóm người thứ ba đang theo dõi hắn. Nhóm thứ ba đó, chính là người của Tịch Tàng Cốc, là hai kẻ đã bị Trương Tĩnh giết chết tối qua. Bọn chúng trà trộn vào Thao Châu, thậm chí có thể ám sát người của Chu Tước Lệnh, nếu không phải Trình Can, e là Trương Tĩnh sẽ phải đau đầu một phen.

“Lục Gia, làm sao mà người phân biệt được ba nhóm này? Nhất là Chu Tước Lệnh và Tịch Tàng Cốc?” Nghiêm Gia Niên tò mò hỏi.

Trình Can lắc đầu cười, “Ta không biết bọn họ là Tịch Tàng Cốc, ta chỉ cảm giác được… cảm giác được có cái gì đó không đúng…”

Trần Dật nhíu mày, “Cái gì đó không đúng là cái gì?”

Trình Can rùng mình đáp, “Ngươi cứ thử tưởng tượng, trong bóng tối có ai đó đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ngươi, nhưng mà ngươi thì không tài nào nhìn ra bọn họ. Hoặc là… cảm thấy sợ hãi sẽ vô tình nhìn thấy bọn họ…”

“Không nhìn thấy cũng sợ, nhìn thấy cũng sợ? Lục Hoàng Tử, ngài như vậy làm sao mà ngủ yên được?” Trần Dật vô tâm vô phế thốt lên.

Sắc mặt Trình Can lập tức tái nhợt. Nghiêm Gia Niên liền tặng cho Trần Dật một cước dưới gầm bàn khiến hắn ngậm mồm lại.

“Trên đời này, có một số việc chẳng thà ngươi không nhìn thấy… vĩnh viễn không nhìn thấy…” Trình Can khàn giọng thốt ra một câu.

Trương Tĩnh nhíu mày, chợt nhớ tới vết sẹo trên vai Trình Can, không chỉ trên vai, mà trên lưng, trên chân hắn cũng có nhiều sẹo lớn sẹo nhỏ. Vết sẹo mới nhất cũng phải ba đến bốn năm rồi. Tức là vào năm Trình Can khoảng mười lăm hoặc mười sáu tuổi được ban phủ ở riêng. Còn trước đó, mớ sẹo kia hẳn là khi hắn còn ở Chiêu Nghi Cung. Người đàn bà họ Tô trong cung Chiêu Nghi kia, dĩ nhiên sẽ không hiền từ như vẻ ngoài thánh mẫu của bà ta, nhưng đem con ruột của mình ra tiết giận, quả thật không thể ngờ tới.

Tô Hiền Phi, hay cho hai chữ Hiền Phi…

Trương Tĩnh chìm vào suy nghĩ như vậy, phút chốc ánh mắt nhìn Trình Can lại có chút nhu hòa. Đáng tiếc, mặt than vạn năm, nhìn sao cũng là mặt than, chút nhu hòa kia có thánh mới nhìn ra!

“Sáng hôm qua, ta ngồi ngắm cây cảnh trong đình, phát hiện thấy người theo dõi ta của Chu Tước Lệnh đã nhận được mật thư. Biết rằng đã có tin tức, ta mới đánh liều theo dõi hắn vào ban đêm. Nhưng hắn đi như bay, ta chỉ có thể chạy bộ, nên không theo kịp, lúc ta lẻn vào Miếu Thần Tài… phát hiện… hai, hai tên sát thủ… vừa rời khỏi… Ta, ta thấy hắn còn sống… hơn nữa, hơn nữa trên người còn có Chu Tước Lệnh, nên không thể để mặc hắn được, đành phải đem người cõng về…” Trình Can thuật hết một hơi sự tình, rồi lại bưng tách trà lên uống cạn.

Người Trình Can cứu được, quả đúng là Chu Tước, hơn nữa, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn lại chính là Thủ Lĩnh Chu Tước Lệnh, Lương Gia Thành. Khi hắn tỉnh dậy, biết mình còn sống, hơn nữa người cứu sống hắn lại là Trình Can, cảm giác vô cùng vi diệu, cứ như đi săn, đến lúc giật mình nhìn lại mới biết, thì ra bản thân lại là con mồi bị săn.

Lương Gia Thành ngồi tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn còn mệt mỏi, nhưng thần thái đã khá hơn đêm qua rất nhiều. Quân y đã nói, mức độ hồi phục của hắn rất tốt, đã không có gì đáng ngại, vậy nên, Trương Tĩnh không chút đếm xỉa đến thương tật của hắn, bắt đầu truy hỏi.

Nghiêm Gia Niên là người đứng ra câu thông. Hắn giao trả lệnh bài cho Lương Gia Thành, nói, “Nhờ có vật này, nên chúng ta đều biết ngươi là Chu Tước, cũng biết đại khái nhiệm vụ của ngươi. Nếu đã như vậy, vì sao hai bên không cùng hợp tác? Chúng ta cũng đều vì an nguy của Thái Tử.”

Lương Gia Thành cầm lệnh bài, liếc mắt nhìn qua mặt than Trương Tĩnh, Trần Dật, Nghiêm Gia Niên, cuối cùng dừng lại trên người Trình Can. Bầu không khí bỗng dưng trở nên ngột ngạt.

Trình Can ý thức được thân phận của mình, lập tức nở nụ cười giả tạo thường thấy, đứng lên nói, “Các ngươi cứ bàn việc, ta đi trước.”

“Ngươi đi đâu?” bất ngờ, Trương Tĩnh lại cất tiếng.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Trương Tĩnh vẫn bình thản bưng trà, dường như người vừa nói không phải là hắn.

Trình Can khó hiểu đáp, “Ta… đi dạo.”

“Đi dạo? Đêm qua một chân suýt bước vào quan tài mà vẫn còn tâm trí đi dạo?” Trương Tĩnh thổi trà nóng, ánh mắt nhìn vào xác trà xanh trong tách, khóe miệng khẽ nhếch.

Lương Gia Thành nhíu mày nhìn Trương Tĩnh. Ngay cả Nghiêm Gia Niên lẫn Trần Dật cũng không hiểu làm sao. Người ta đã cố tình tránh mặt, đại gia ngài lại ở đây chọc ngoáy là làm thế nào?

Trình Can miễn cưỡng giữ nụ cười cứng ngắc, nói, “Trương Tướng Quân, bổn Hoàng Tử chỉ là muốn ra ngoài kia hít thở chút không khí, không ảnh hưởng gì đến ngài chứ?”

Trương Tĩnh đặt tách xuống bàn, ngẩng mắt nhìn Trình Can, mặt than vạn năm đáp, “Đương nhiên là có ảnh hưởng.”

Nụ cười giả tạo trên mặt Trình Can lúc này đã biến mất, hắn có chút ngẩn ra nhìn Trương Tĩnh, “Tướng Quân, nói vậy là ý gì?”

Trương Tĩnh chém đinh chặt sắt đáp, “Từ giờ cho đến lúc ngài hồi kinh, an toàn của ngài đều nằm trên vai ta. Cho nên, Lục Hoàng Tử, phiền ngài đừng ra khỏi phạm vi tầm nhìn của ta.”

Nghiêm Gia Niên lẫn Trần Dật nhìn nhau trao đổi một ánh mắt. Lương Gia Thành bắt được không khí quỷ dị trong phòng, đối với Trình Can càng thêm nhiều suy nghĩ.

Trình Can lập tức biến sắc, mi mày dựng ngược, gằn giọng, “Trương Tĩnh, ngươi đây là muốn giam lỏng bổn Hoàng Tử?”

Trương Nhị Gia bình tĩnh sửa lại, “Là bảo vệ.”

Trình Can phất tay hướng cửa phòng mà đi, “Trương Tướng Quân ngày lo trăm việc, bổn Hoàng Tử không làm phiền!”

Ba tên còn lại ngốc mặt nhìn Trương Nhị Gia chậm rì rì nhấc lên nắp tách, phóng tới sau lưng Trình Can. Nắp sứ chạm vào huyệt đạo trên lưng Trình Can rồi rơi xuống đất vỡ tan. Trình Can đứng bất động, gầm lên, “TRƯƠNG TĨNH!!”

Trương Nhị Gia mặt mũi không thay đổi, quay sang Lương Gia Thành, nói, “Có thể tiếp tục.”

Lương Gia Thành nhìn vẻ mặt cứng như đá của Trương Tĩnh, có chút không ngờ tới. Người này nhận được tín nhiệm của Hoàng Thượng, đem binh lực của Đông Gia, Thao Châu, Kiên Châu lẫn Ca Châu nắm trọn trong tay, mười vạn. Nếu là người chủ nhân đã tin tưởng, thì hắn không có lý do gì để chất vấn. Nghiêm Gia Niên nói không sai, hiện giờ bọn họ là người trên cùng một con thuyền. Hơn nữa, nếu không sớm tìm ra tung tích Thái Tử, thì rơi xuống nước đầu tiên chắc chắn là Chu Tước Lệnh.

Lương Gia Thành uống chút nước ấm, giọng khàn khàn bắt đầu nói chuyện. Câu đầu tiên mà hắn nói ra là, “Đêm qua, ta nhận được tin tức, Đỗ Tuyên, Trương Đàm đang ở Thao Châu.”

Nghiêm Gia Niên sửng sốt nhìn sang, liền thấy sắc mặt của Trương Nhị Gia đã biến đổi, thậm chí có thể thấy được bão cấp 8 gió giật cấp 12 đang đổ bộ.

Trương Nhị Gia nghiến răng hỏi, “Ở đâu?”

Lương Gia Thành nheo mắt nhìn Trương Tĩnh, sau mới thở dài, “Đúng như ta nghĩ, các ngươi cũng không biết?”

Trần Dật đem sự tình khái quát, “Vào hôm chúng ta nhận được tin tức Thái Tử xảy ra chuyện, thì ta và Tướng Quân đang trên đường từ Sài Kinh trở về Thao Châu, định là hộ tống bọn họ vào thôn trang ở Kiên Châu nghỉ mát, nhưng sau đó tình thế gấp gáp, đã rời đi trước. Haizz, hai đứa nhóc này, vừa mới quay lưng liền mất biệt tung tích…”

Lương Gia Thành thân là thủ lĩnh đại nội mật thám, không thể không biết tới bảng ‘công trạng’ hoành tránh của hai vị ôn thần kia, hiển nhiên qua lời kể của Trần Dật, cũng thấy việc này vô cùng có khả năng xảy ra. Nhìn xem, ngay cả tiểu tử Tô Mặc kia mà còn dám trốn nhà đi, thì nói gì hai tên nhóc này?

“Nhưng vấn đề là, bên cạnh bọn chúng, Chu Tước đã phát hiện ra Thái Tử Gia.” Lương Gia Thành bình tĩnh nói ra thông tin quan trọng nhất.

Trương Tĩnh bật dậy, ánh mắt sắc lẻm như đao, “Nhìn thấy ở đâu?”

“Miếu Thần Tài.”

Đến lượt Trần Dật cũng bật dậy, “Miếu Thần Tài? Nói vậy là các người hẳn biết tin tức Tô Mặc? Hắn đã trốn đi đâu?”

Lương Gia Thành lại trao cho Trần Dật một ánh mắt bất lực, thở dài, “Ngươi tới chậm một bước, đã bị huynh đệ bọn chúng đem đi rồi.”

Trần Dật thực muốn mắng một tiếng má nó, nhưng ngẩng đầu nhìn nét mặt âm trầm của Trương Nhị Gia, lời vọt lên tới cổ họng liền gấp gáp phanh lại.

Nghiêm Gia Niên ngửa cổ nhìn trần nhà, xem, hắn nói đâu có sai? Hai đứa nhóc trong Trương Tướng Phủ chính là thiên tai sống, chỉ cần xổng ra một cái liền có thể chọc đến họa sát thân. Lần này thì hay rồi, chẳng những Tô Mặc, mà Thái Tử cũng bị bọn chúng gom chung một chỗ.

Trình Can lúc này đột ngột lên tiếng, giọng thật gấp gáp, “Ngươi đã tìm ra bọn họ?”

Lương Gia Thành mờ mịt đáp, “Ta đã cho người theo dấu truy tìm tung tích của họ…”

“Không được!” Trình Can đột ngột thét lên, hắn muốn quay lại mặt đối mặt nói chuyện, thế nhưng cơ thể cứng ngắc không thể động đậy, khiến hắn tức giận không thôi.

Sắc mặt Trương Tĩnh và những người khác lập tức tối sầm lại. Lương Gia Thành trầm giọng chất vấn, “Lục Hoàng Tử, người đây là ý gì? Chả lẽ người không muốn tìm về Thái Tử?”

Trương Tĩnh bước tới, giải huyệt cho Trình Can, giọng lạnh lùng, “Nói cho rõ ràng!”

Trình Can trở tay muốn thoát khỏi Trương Tĩnh, nhưng bàn tay hắn tựa như sắt thép, siết vai hắn đau đến nhíu mày. Trình Can sắc bén nhận ra thái độ của bọn họ, không khỏi cười giễu, ánh mắt nhìn Trương Tĩnh lập tức trở nên lạnh nhạt, nghiêm giọng, “Buông!”

Trương Tĩnh nhìn hai gò má tái nhợt của hắn, lực đạo trên tay thả lỏng. Trình Can đảo mắt nhìn bọn họ, lại nở nụ cười nho nhã thường thấy, “Các người đang nghĩ, mục đích của ta đến đây là để ngăn cản các ngươi tìm ra Thái Tử ca? Nếu quả thật như vậy, đêm qua ta đã không cần cõng hắn trở về.” nói đoạn chỉ vào mặt Lương Gia Thành, trầm giọng, “Hắn, vẫn chưa nói thật!”

Nghiêm Gia Niên và Trần Dật sửng sốt nhìn Trình Can, lại nhìn Lương Gia Thành. Bởi vì một đêm qua, khiến cho cán cân trong đầu bọn họ đều thoáng nghiêng về phía Trình Can. Thế nên lúc này đối với Lương Gia Thành càng thêm đề phòng.

Lương Gia Thành nhìn chằm chằm Trình Can, sau đó chợt cười, “Lục Hoàng Tử, giác quan của người quả thật rất nhạy bén, Gia Thành xin bội phục!”

“!!” một lưỡi kiếm đặt trên cổ Lương Gia Thành. Hắn ngừng cười, nhìn vẻ mặt cực kì hung hãn của Trần Dật, lại nhìn sang Trương Tĩnh mặt than không cảm xúc đang đứng bên cạnh Trình Can.

Nghiêm Gia Niên nói, “Ngươi tốt nhất nên thành thật, là bạn hay thù, là sống hay chết, chính là vào lúc này.”

Khí sắc của Lương Gia Thành cũng thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Trương Tĩnh, nói, “Là bạn? Là thù? Hừ, trước nay Chu Tước ta độc lai độc vãng, chưa từng phụ thuộc vào bất cứ kẻ nào!” Ánh mắt sắc bén như ưng của hắn cũng khiến Trần Dật phải giật mình. Người này, làm sao có thể là một Chu Tước tầm thường được?

Trương Tĩnh lúc này mới lên tiếng, giọng không mặn không nhạt, nhưng rõ ràng là khẳng định, “Ngươi, là Thủ Lĩnh Chu Tước Lệnh?”

Lời này vừa nói ra, mọi người, kể cả Trình Can đều sửng sốt. Lương Gia Thành trái lại không đáp.

Trương Tĩnh chợt nhếch mép cười nhạt, “Ta quên mất, Chu Tước vốn là mật thám trong đêm, nếu để lộ thân phận, chẳng khác gì phán tử hình?”

Trần Dật thu kiếm.

Nghiêm Gia Niên mới dịu giọng nói, “Nên xưng hô như thế nào?”

“Gọi ta, Gia Thành.”

Lương Gia Thành nhìn nét mặt kinh hoảng tái nhợt của Trình Can sau khi nghe ra thận phận của hắn, nén xuống một hơi thở dài. Xem ra là bị kích động không nhẹ rồi.

“Nói cho chúng ta biết chân tướng.” Trương Tĩnh cất lời.

Lương Gia Thành nhìn Trình Can, “Trước hãy cho ta biết vì sao không được tìm Thái Tử?”

Trình Can mím môi, hai viền mắt ửng hồng đáp, “Đêm qua, ta nghe bọn chúng nói với nhau, theo dấu Chu Tước tìm giết Thái Tử ca. Ngươi là thủ lĩnh mà đánh không lại, thì thuộc hạ của ngươi chắc chắn không thể. Nếu để thuộc hạ của ngươi tìm ra Thái Tử, sau đó bọn chúng kéo tới, Thái Tử ca…”

“Ta bị hạ dược, mới bị bọn chúng tập kích thành công.” Lương Gia Thành nghiến răng đáp.

Vốn dĩ, tin tức mà Lương Gia Thành nhận được cũng không ngoài việc Thái Tử xuất hiện bên người anh em Trương gia. Thế nhưng, vừa nãy, Lương Gia Thành còn một việc vẫn chưa nói ra…

Chuyện bắt đầu từ trưa hôm qua, khi hắn vừa làm vườn vừa để mắt trông chừng Trình Can thì nhận được tín hiệu báo có tin mới của thuộc hạ…

Đêm xuống, trước cổng Miếu Thần Tài xuất hiện một bóng người. Ánh trăng mông lung khuất sau mây mù, từng hàng đèn lồng đong đưa trước gió. Người kia trong đêm đạp gió lướt đi như bay, nón áo che khuất mặt, chỉ thấy trong vạt áo choàng có ánh kim chớp động. Khi hắn đạp thổ đứng trong quãng sân vắng của miếu thờ, thoắt cái sau lưng liền xuất hiện thêm bốn nhân ảnh.

Bọn họ đồng loạt hướng người nọ quỳ xuống ôm quyền, “Thủ lĩnh.”

“Có tin gì?”

“Tô Mặc đã được anh em Trương gia mang đi.”

“Trương gia? Trương Tĩnh?”

“Là Trương Đàm và Đỗ Tuyên.”

Im lặng một chút, người kia mới hỏi, “Còn gì nữa?”

“Trong đám người của Trương Đàm, có một người cực kì giống Thái Tử.”

“Nói rõ xem!”

“Bởi vì bên cạnh bọn họ có một hòa thượng võ công cao cường bảo hộ, nên chúng thuộc hạ không thể tiếp cận, chỉ có thể theo dõi từ xa. Nhưng dám chắc chắn, người kia mặc dù gầy yếu, nhưng đích xác dung mạo giống Thái Tử đến mười phần. Vào lúc chúng thuộc hạ muốn theo dõi xem bọn họ hiện đang ở đâu, thì bị hòa thượng kia phát hiện. Hai bên đã có va chạm, nhưng không có tử thương, chỉ là… chúng thuộc hạ đều bị đánh ngất… còn có, lệnh bài cũng bị lấy đi mất…”

“Lệnh bài đã mất? Các ngươi có biết đó là tội gì?”

“Là tử tội! Thỉnh xin thủ lĩnh ban phạt!”

Lại một lúc im lặng trôi qua, người nọ mới nói, “Ta hạn cho các ngươi ba ngày, sau ba ngày, nếu không thể dò ra vị trí của bọn họ, các ngươi chỉ còn một con đường.”

“Tạ thủ lĩnh ban ơn!”

“Đi đi.”

Sân miếu một lần nữa chỉ còn lại một bóng người. Lương Gia Thành nhìn bốn tên thuộc hạ đã rời khỏi, chân mày nhíu lại. Vì sao Trương Đàm và Đỗ Tuyên lại ở Thao Châu? Trương Tĩnh có biết việc này? Nếu Trương Tĩnh không biết, vậy có nghĩa hai đứa nhóc kia đang giở trò tinh quái, nhưng nếu Trương Tĩnh đã biết, vậy kẻ giống Thái Tử như đúc ấy là thế nào? Rất có thể đó là Thái Tử, nhưng nghe cách nói của bọn họ vừa rồi, thì lại không dám chắc chắn…

Gió lớn thổi qua, Lương Gia Thành bất thình lình xoay người, ám bạc nhanh như chớp phóng ra từ dưới áo trùm, đánh về phía bóng cây. Chỉ nghe ‘leng keng’ hai tiếng, ba thanh phi đao bay ngược trở lại, cắm phập xuống nền đất bên chân Lương Gia Thành. Hắn nhìn phi đao cắm bên chân, vị trí tuyệt đối chính xác, vừa đủ để dằn mặt đối thủ mà không sai lệch một li.

“Mô Phật.” từ trong bóng cây, một hòa thượng xuất hiện với vẻ mặt cực kì ‘chân thành’.

Lương Gia Thành nhìn hòa thượng nọ một thân cà sa đỏ, tay cầm tích trượng bằng vàng ròng. Lại nhìn trên đỉnh tích trượng đính vào một khối bạch ngọc, trong lòng không khỏi khẽ giật mình. Cà sa bạch liên trượng, đây chẳng phải là nhận biết của người trên giang hồ dành cho Trần Tu Hòa Thượng, tự là Viễn Tu hay sao?

Trần Tu Hòa Thượng, sỡ dĩ gọi như vậy, là vì hòa thượng này khác với những vị hòa thượng đức cao trọng vọng khác. Y sống trong hồng trần, thân mặc cà sa miệng tụng kinh Phật, nhưng chẳng những nổi tiếng tham tài, còn hay lừa gạt. Người này hành tung cổ quái, được xếp thứ bẩy trong Thập Đại Quái Nhân, những kẻ khiến giang hồ đồng đạo e dè mà tránh xa.

Lương Gia Thành quả thực không ngờ hắn vẫn còn trẻ như vậy. Việc Viễn Tu xuất hiện ở đây vào lúc này, không cần nghĩ cũng biết kẻ đã giáp mặt với bốn tên thuộc hạ của hắn chính là tên hòa thượng thúi này rồi. Mặc dù chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày phải đối mặt với tên đứng thứ bẩy trong mười tên quái nhất giang hồ, nhưng tình hình hiện tại, Lương Gia Thành cũng không cho rằng mình sẽ lùi bước.

“Nghe lén người khác là sở thích của ngươi?”

Viễn Tu ra vẻ cao tăng đắc đạo không dính bụi trần, mặt dày đáp, “Mặc dù nghe lén là không tốt, thế nhưng bần tăng lại cho rằng đó là một thú vui tao nhã.”

Lương Gia Thành khẽ cười, “Vậy sao? Vậy người thích nghe lén cũng nên có chút chuẩn bị, hửm?” lời vừa dứt, thân hình đã như ảo ảnh lung lay, thoắt cái áp tới trước mặt Viễn Tu, liềm ưng trong hai tay xả xuống nhanh như chớp.

Viễn Tu dợm bước, tay trở tích trượng tiếp chiêu. Kim loại đánh vào nhau xẹt ra tia lửa.

Bóng đêm dày đặc liềm quang trượng vũ, gió từ nội lực phóng thích bám theo hai bóng người đang giao đấu. Chừng quá mười chiêu, hai người mới tách ra. Áng mây trôi đi, để lộ ra một quãng sân rộng được ánh trăng chiếu sáng. Nón trùm sau một hồi đọ sức rơi xuống, để lộ ra chiếc mặt nạ vắt ngang trên gương mặt, Lương Gia Thành một tay giữ mặt nạ trên mặt, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương.

Viễn Tu chống tích trượng, mặt vẫn nham nhở, “Hôm nay đến đây chỉ là để trả lại vật này.” dứt lời liền vung tay.

Lương Gia Thành bắt lấy vật nọ từ Viễn Tu, hóa ra là lệnh bài Chu Tước, ngẩng đầu lên mới phát hiện Viễn Tu đã mất dạng. Trong bóng đêm chỉ còn nghe tiếng người vọng lại, “Vật hồi cố chủ! Không hẹn gặp lại!!”

Lương Gia Thành siết chặt lệnh bài trong tay, bao nhiêu nghi vấn rối thành một mảnh loạn xạ ngầu. Sự xuất hiện của Viễn Tu là một điều mà hắn không thể ngờ tới. Trong vòng vài chiêu vừa rồi, nếu không phải tên hòa thượng thúi kia chỉ chăm chăm nhằm vào chiếc mặt nạ của Lương Gia Thành, thì cơ hội tấn công của hắn chỉ bằng không. Đứng trên quan điểm làm việc của Chu Tước Lệnh xưa nay, thì bảo toàn mạng sống, hoàn thành nhiệm vụ là trên hết. Thế nhưng nếu đứng trên lập trường cá nhân mà nói, thì đây rõ ràng đã động vào tự ái của Lương Gia Thành hắn.

Hòa thượng thúi kia vừa rồi chỉ là đang đùa giỡn!

Quái nhân! Lần sau gặp lại nhất định không để yên cho ngươi!!

Lương Gia Thành kéo nón xoay người, bỗng phát hiện tứ phía chung quanh đã tràn ngập một mùi hương kì lạ. Thầm mắng một tiếng, ngay lúc vận nội lực thoát thân mới phát hiện cơ thể nặng nề không thể nhúc nhích. Mây mù một lần nữa che lấp ánh trăng. Lương Gia Thành chỉ kịp thấy thoáng qua bóng người vung đao phía sau, tiếp theo đó, toàn bộ đều chìm vào hôn ám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui