Nhất Thành Xuân Lộng

Chuyển ngữ: Mic

Sau khi rời khỏi Ninh Sóc, đội ngũ liên tục di chuyển không hề dừng lại.

Qua khỏi Tây An Đô hộ phủ là tiến vào lãnh thổ Trung nguyên, đi th ẳng về hướng đông ước chừng hơn một tháng, cuối cùng đã tới ven bờ Trường Giang, lúc này đã sắp cuối hạ.

Rất nhanh đã chuẩn bị xong thuyền bè, chỉ cần xuôi về phía Nam thì có thể tới Nhuận Châu. Tức Mặc Vô Bạch đang định thông báo cho Sư Vũ lên thuyền thì lại bắt gặp cô chăm chú nhìn mặt nước bằng đôi mắt ngây ngẩn, không khỏi có chút buồn cười.

Vùng sông nước mà Sư Vũ từng thấy trước đây chẳng qua chỉ là hồ nước, lần đầu tiên trông thấy nước Trường Giang mênh mông cuồn cuộn, trong lòng đương nhiên kinh ngạc, thế nên cứ bất động như vậy ngắm nhìn hồi lâu. Quay đầu bắt gặp Tức Mặc Vô Bạch đang chăm chú nhìn mình mỉm cười, nàng bất giác cảm thấy xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng lên thuyền.

Sông nước bao la, trời trong quang đãng, hành trình yên tĩnh.

Hai bên bờ sông núi xanh chót vót, sắc xanh bao phủ um tùm. Có đoạn ngang qua thành trấn, xôn xao náo nhiệt. Sóng biếc dập dìu, phóng mắt không thấy điểm cuối. Cảnh sắc như vậy trước nay chưa từng trông thấy, Sư Vũ cảm thấy mới lạ, ngày ngày đều ngắm nhìn, không hề ngơi nghỉ. Đến tối, vầng trăng tròn vạnh soi bóng xuống mặt nước càng khiến cảnh sắc có ý tình riêng.

Quay đầu thử quan sát Tức Mặc Vô Bạch, hắn đang đứng ở mũi thuyền phe phẩy quạt, hóng gió thưởng trăng. Quả nhiên vừa về tới Trung nguyên thì nhàn nhã hẳn ra.

Nhuận Châu cuối mùa hạ càng nóng hơn lúc trước. Vất vả chuẩn bị lên bờ thì Sư Vũ bởi vì không quen thời tiết nên liền đổ bệnh.

Túc Diên sắc thuốc cho nàng uống không có hiệu quả, đại phu khám cũng chỉ nói phải tịnh dưỡng thật tốt, nhưng sắp tới phải lên đất liền, tóm lại không thể cứ bệnh tật như vậy mà vào thành.

Tức Mặc Vô Bạch lượn qua đảo lại trước mặt nàng một vòng, thấy nàng nằm trong trướng, sắc mặt trắng bệch tựa giấy thì lắc đầu thở dài: “Thế này không ổn rồi, xem ra không mất mười ngày nửa tháng thì không khỏe lên được.”

Sư Vũ nghe vậy lập tức bảo Túc Diên: “Vào thành Nhuận Châu mời đại phu, bất kể tốn bao nhiêu cũng phải mau chóng giúp ta lấy lại tinh thần rồi lại tính.”

Tức Mặc Vô Bạch cười tủm tỉm đứng trước màn nói: “Cô cô sao có thể vậy được, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ta có thể trị bệnh cho người, cô cô cứ đưa tiền cho ta là được.”

Sư Vũ cho rằng hắn đang nói điêu, quay lưng về phía hắn: “Ngươi có bản lĩnh giúp ta ngày mai khỏe lên thì ta sẽ đưa tiền cho ngươi.”

“Một lời đã định.”

Tức Mặc Vô bạch quay người ra khỏi khoang thuyền rồi lập tức lên bờ vào thành mua mấy vị thuốc mang về, đích thân sắc thuốc đưa đến cho nàng.

Sư Vũ bán tin bán nghi uống thuốc, sáng hôm sau thức dậy, vậy mà thật sự không còn mệt mỏi.

Thu dọn đồ đạc ra khỏi khoang thuyền, Tức Mặc Vô Bạch đang đứng ở mũi thuyền, y sam trắng mỏng tựa ánh trăng, nhẹ phe phẩy quạt. Ngày hè nóng nực dường như cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

“Xem ra cô cô ra ngoài được rồi, ta đã phái người thông báo cho tộc lão, nếu còn không đi, có lẽ họ sẽ phái người tới thúc giục mất.”

Hắn thật sự tin chắc có thể điều trị khỏi cho mình. Sư Vũ bước tới trước mặt hắn: “Hiền chất thật sự có bản lĩnh, vậy mà còn biết chữa bệnh.”

Tức Mặc Vô Bạch cười lắc đầu, “Làm gì có làm gì có, chẳng qua Nhuận Châu ẩm thấp nóng nực nên ta rành mà thôi.” Hắn mời Sư Vũ đi trước, nhẹ giọng nhắc nhở: “Có điều cô cô đừng quên đã đồng ý đưa tiền cho ta đó.”

Sóng mắt Sư Vũ đong đưa: “Chẳng qua là ẩm thấp nóng nực mà thôi, ngươi còn thật sự không biết xấu hổ mà đòi tiền ư?”

Tức Mặc Vô Bạch dùng quạt che miệng, chân vẫn đi về phía trước: “Đương nhiên ngại rồi, cho nên ta dùng tiền này mua lễ vật tặng các tộc lão, đều là các cửa hàng lớn nhất trong thành Nhuận Châu, tới lúc đó cô cô giúp ta thanh toán là được.”

“…………..” Sư Vũ cạn lời, vậy cũng được hả?

Tộc Tức Mặc cũng không phải bắt nguồn từ Nhuận Châu. Tổ tiên đến từ đất Lỗ, trăm năm trước trong tộc có người trở nên giàu sang ở Giang Nam, thụ phong Nhuận Châu, sau đó mới định cư ở Nhuận Châu. Chẳng qua so với các danh gia vọng tộc khác nguồn gốc Dự quốc thì tộc Tức Mặc thực sự cũng không tính là quá lớn.

Nhà tổ sửa chữa thật sự rất bề thế, đình viện thâm sâu, bên trong trồng cổ thụ cao vút như mái che.

Canh giữ nhà tổ đương nhiên là lão tộc trưởng, đã hơn chín mươi, tóc tai bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như cũ, chống quải trượng đứng ở cổng, vẫn luôn đợi Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ tới.

Người trong tộc đã đi trước một bước, nhanh chóng bố trí xong từ đường. Chờ sau khi tế bái tổ tiên, tuân theo sắp xếp của tộc trưởng liền có thể lập mộ cho Tức Mặc Ngạn, chuyện này cũng xem như hoàn thành.

Tức Mặc Vô Bạch vừa vào cổng thì lập tức có mấy vị trưởng bối thân thiết tới nghênh đón, kéo tay hắn hỏi đông hỏi tây. Ngay cả lão tộc trưởng cũng bảo hắn đen rồi gầy rồi, lo lắng hắn ở Mặc thành chịu khổ. Tức Mặc Vô Bạch ngoan ngoãn gọi ông ấy “thái gia gia”, lời lẽ nũng nịu, dáng vẻ quan hệ cha con người nhà thắm thiết.

Nhưng từ đầu tới cuối, Sư Vũ bị ghẻ lạnh đứng một bên, không người hỏi han, dường như căn bản không ai chú ý tới nàng.

Mấy tiểu bối trong tộc đi qua mời mọi người tới từ đường, dọc đường lão tộc trưởng dắt cánh tay Tức Mặc Vô Bạch đi về trước, tới cửa từ đường thì dừng lại, quay đầu húng hắng cổ, nói với mọi người: “Tộc ta xưa nay tập võ học văn, ra sức vì nước, tay lão phu thờ phụng không biết bao nhiêu anh liệt trong tộc, không ngờ hôm nay vậy mà lại phải thờ phượng Tức Mặc Ngạn.”

Mọi người biết ông sắp nhớ lại chuyện cũ, ai nấy đều rửa tai lắng nghe.

Lão tộc trưởng nói tới đây thì dừng lại hồi lâu, đôi mắt đục ngầu liếc Sư Vũ một cái: “Tức Mặc Ngạn là chủ một thành, đương nhiên nên được vạn dân kính ngưỡng, nhưng lão phu thân là trưởng bối buộc phải nói một câu. Có lẽ Tức Mặc Ngạn là anh hùng đại tài khó gặp, nhưng người này chỉ mưu đồ lợi ích cá nhân, không nhận thân thích cũng là sự thật. Nếu không phải bệ hạ có chỉ thì hôm nay lão phu tuyệt đối sẽ không ở đây chủ trì việc lập mộ cho hắn!”

Xung quanh lặng phắt, ai cũng không ngờ ông ấy lại thốt ra lời như vậy. Sư Vũ không rõ có phải ông ta đang làm giảm khí thế của mình hay không nên chỉ im lặng không tỏ thái độ gì.

Vẫn là Tức Mặc Vô Bạch xoa dịu bầu không khí, hắn mỉm cười đỡ lão tộc trưởng: “Thái gia gia nói mấy lời này làm gì, thúc công cũng đã không còn. Nếu người không đứng đây chủ trì thì còn ai dám đứng ra lập mộ cơ chứ, người là trụ cột của tộc Tức Mặc mà!”

Lão tộc trưởng mặc dù thở dài nhưng lại rất hưởng thụ: “Cũng đúng, hiện giờ nói mấy lời này đã chẳng có ích gì.” Ông ấy phẩy phẩy tay với mọi người, dẫn đầu đi vào trong từ đường.

Sư Vũ đang định vào trong thì ông ấy lại đột nhiên quay đầu nói: “Cô thì thôi đi, từ đường nhà ai cũng không được cho người ngoài vào.”

Sư Vũ không khỏi nhíu mày: “Sao ta lại là người ngoài?”

Lão tộc trưởng quan sát nàng từ trên xuống dưới, chỉ vào mạng sa trên mặt nàng: “Nhìn trang phục của cô đi, ngay cả người Trung nguyên cũng không phải thì nói gì tới tộc Tức Mặc ta? Tức Mặc Ngạn trước giờ chưa từng nhắc tới cô với người trong tộc, cô cũng không nhập gia phả, lão phu dựa vào đâu mà nhận định cô là người tộc ta cơ chứ?”

“…….” Sư Vũ không ngờ lão già này lại cứng nhắc cổ hủ như vậy, đưa tay kéo mạng che mặt xuống, đứng ở cửa không cử động, lạnh lùng nói: “Ta do tộc Tức Mặc nuôi dưỡng, hôm nay mặc dù không được thừa nhận nhưng cũng quyết không thể vong ân. Tộc trưởng không công nhận ta, nhưng ta không thể không thừa nhận ngài.”

Tất cả mọi người đều bị lời này của nàng làm giật mình đứng chết trân tại chỗ. Lão tộc trưởng tức giận dùng quải trượng gõ mạnh xuống đất một cái, quay đầu bỏ đi: “Tùy cô!”

Bên trong đã bắt đầu tế tự, Túc Diên thò đầu quan sát rồi quay lại nói với Sư Vũ: “Thành chủ hà tất phải chịu nhục ở nơi này? Bọn họ không thừa nhận thì thôi, dù sao trước đây lão thành chủ cũng không thừa nhận bọn họ, hà cớ gì chúng ta phải quan sát sắc mặt bọn họ cơ chứ!”

Sư Vũ lắc đầu: “Bọn họ đang muốn ép ta bỏ đi, một khi như vậy thì Tức Mặc Vô Bạch thắng rồi. Ta vẫn chưa đến mức ngay cả chút hoạch họe này cũng không chịu nổi.”

Buổi tế tự kéo dài cả buổi sáng.

Đỗ Tuyền đột nhiên từ bên trong chạy ra, tới trước mặt Sư Vũ nói: “Sư thành chủ đừng tiếp tục đợi nữa, thời tiết nóng bức, công tử nói người vừa khỏi bệnh, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Sư Vũ hừ lạnh: “Ngươi quay về hỏi thử hắn xem tại sao sau lưng người khác thì gọi cô cô ngọt xớt, nhưng trước mặt thì lại giả vờ không quen không biết?”

Đỗ Tuyền ngán ngẩm bĩu bĩu môi, quay người trở về.

Lão tộc trưởng đối với chuyện của Tức Mặc Ngạn có phần qua loa, lật vài tờ hoàng lịch rồi chọn ngày lập mộ, chính là ba ngày sau. Sở dĩ tế tự diễn ra lâu như vậy là vì tất cả đều ở trong từ đường bàn bạc chuyện của Sư Vũ.

Có một tộc lão hỏi: “Sư Vũ này là người mà Tức Mặc Ngạn tiến cử trước lúc lâm chung, trên dưới Mặc thành đều không có dị nghị, chúng ta thật sự không thừa nhận cô ta sao?”

Lão tộc trưởng ngồi trên ghế, hừ một tiếng: “Tộc Tức Mặc mặc dù không đông đúc, nhưng trong số tử tôn không thiếu nhân tài. Dưới gối Tức Mặc Ngạn không có con cái, nhưng thà nhận nuôi cũng không bắt tay với người trong tộc, hiện giờ hà cớ gì ta phải cho cô ta mặt mũi.”

Ai nấy nhao nhao gật đầu. Là người đứng đầu tộc nên suy nghĩ vì gia tộc, lời này nói cũng không sai.

Có người trong tộc trước đây cùng đi đến Mặc thành muốn lấy lòng Tức Mặc Vô Bạch, nắm bắt cơ hội lên tiếng bất bình giùm hắn: “Lời của tộc trưởng rất đúng, hà cớ gì phải khách sáo với cô ta. Lúc ở Mặc thành cô ta cũng không để Thái thường thiếu khanh dễ sống, làm khó làm dễ, từ tính tình cho đến bề ngoài yếu ớt, có chỗ nào là mang phong thái của thành chủ đâu chứ.”

Lời vừa thốt ra lập tức dẫn tới tiếng phụ họa, ngươi một câu ta một câu, bất tri bất giác ý tứ lời lẽ đã thay đổi, thậm chí có người còn nói: “Thấy dáng vẻ nàng ta yêu mị như vậy, không biết là leo lên vị trí thành chủ bằng cách nào nữa đây.”

Tức Mặc Vô Bạch đứng sau lưng lão tộc trưởng, nhướn mắt nhìn sang. Đó là một người trẻ tuổi trong tộc dáng vẻ lỗ mãng, hắn có chút ấn tượng. Người này nói nhậm chức ở Giang Nam, chẳng qua khiến hắn có ấn tượng sâu sắc chính là vì người này lúc vừa tới Mặc thành thì ánh mắt đã hiện vẻ thèm rõ dãi Sư Vũ.

Lúc ở Mặc thành có người lén lút nhỏ to Sư Vũ thế này thế kia, hắn đều nghe thấy, nhưng luôn bỏ ngoài tai. Có điều hiện giờ đã nói ngay trước mặt thì hắn không thể làm như không biết.

Hắn nhấc tay che miệng ho nhẹ một tiếng, cười nhạt nói: “Ta giao thủ với Sư Vũ nhiều nhất nên cũng có tư cách đánh giá. Nàng ấy quả thực có tướng mạo kiều mỵ, nhưng để tay lên ngực tự vấn, cũng xác thực có chỗ hơn người. Các vị là quan viên đương triều, lại đều là người theo ta vào Mặc thành, thảo luận như vậy về thành chủ tạm thời của họ, truyền ra e là sẽ bị đánh giá là do ta xúi giục đấy.”

Tiếng thảo luận trước đó ngừng bặt, mấy người họ vội bảo không dám.

Tức Mặc Vô Bạch chắp hai tay: “Thâm tâm ta biết chư vị có lòng hỗ trợ ta kế nhiệm chức thành chủ Mặc thành, ta cảm kích không thôi. Chẳng qua nếu như dùng phương pháp nói bừa cùng phỏng đoán, thảo luận thị phi, vậy thì không cần.”

Người trẻ tuổi trong tộc kia cúi đầu, không thốt một lời.

Lão tộc trưởng đứng dậy nói: “Vô Bạch giữ chức Thái thường tự thiếu khanh, chưởng quản thái miếu lễ nhạc, hiểu quy củ nhất, cũng khó trách tính cách sẽ phúc hậu. Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần làm khó một tiểu cô nương, không thừa nhận thân phận là được, đừng tiếp tục nói năng xằng bậy nữa.”

Người trong tộc cung kính đáp vâng, ồ ạt rời khỏi tế tự.

Tức Mặc Vô Bạch đỡ lão tộc trưởng, bước ra ngoài cuối cùng, vừa liếc mắt đã thấy Sư Vũ vẫn đứng ở cửa. Nắng gắt chói chang, nàng đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể chắc chắn cũng đổ không ít mồ hôi, chiếc áo ngắn màu trắng đơn giản dán sát vào người, vóc dáng trông có chút mong manh.

Hắn vốn định làm lơ đi qua, nhưng bỗng nhớ tới hôm ấy gặp nạn ở Ngọc Môn, sắc mặt nàng tái nhợt ngồi bệt dưới đất, cuối cùng vẫn không đành lòng liền thấp giọng nói với lão tộc trưởng: “Thái gia gia hà tất phải so đo với một tiểu cô nương, ta từng giao thiệp qua lại với nàng ấy, biết tính nàng bướng bỉnh, chi bằng người trước nói dịu một câu với nàng ấy, còn có thừa nhận nàng ấy hay không sau đó hẵng tính.”

Lão tộc trưởng trừng mắt: “Lúc nào rồi mà con còn mềm lòng như vậy? Cô ta là đối thủ của con, lão phu làm vậy không phải là đang giúp con à!”

“Phải phải phải….” Tức Mặc Vô Bạch cười khổ: “Chỉ là con vẫn luôn gọi nàng ấy là cô cô, ở Mặc thành hưởng không ít lợi từ nàng ấy, bây giờ quay về lại đối xử với người ta như vậy, e là sẽ bị người khác chỉ trích.”

“Chuyện này…..” Lão tộc trưởng thở dài nặng nề, trách hắn không có khí phách, đưa tay xỉa mạnh trán hắn một cái: “Con tự xem mà làm đi.”

Tay Tức Mặc Vô Bạch đặt sau lưng phẩy phẩy, Đỗ Tuyền hiểu ý, quay trở lại tìm Sư Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui