Nhất Thành Xuân Lộng

Chuyển ngữ: Mic

Sư Vũ nghe thế thì chầm chậm ngước lên, trên mặt là nụ cười nhưng ánh mặt lại như dao.

Bởi vì một điệu múa mà nhận nuôi nàng? Tức Mặc Ngạn là người thế nào cơ chứ, dạng người và sự vật sự việc gì mà chưa gặp qua, há có thể bị một điệu múa hấp dẫn mà nhận nuôi nàng?

Lời lẽ châm chọc nhường nào, một câu thôi đã đẩy nàng vào tình thế khó khăn. Nàng từ năm mười ba tuổi vào phủ thành chủ, nhiều năm chăm chỉ học tập khổ luyện, có việc nào không phải tự mình từng chút từng chút gọt giũa, hiện giờ tới miệng mấy người này thì lại chỉ nhờ vào một điệu múa.

Thế nhưng lại có kẻ không có mắt quan sát tình hình, nghe vũ nương nói thế còn vỗ tay cười bảo: “Hahaha, như vậy thì còn gì bằng! Quyền thành chủ đang ở đây, chi bằng múa một khúc, cũng vừa hay để chúng tôi biết cái gì gọi là giỏi nhất chân chính nhỉ!”

Người vừa nói chính là quan viên trước đó kính rượu với Tức Mặc Vô Bạch, quả nhiên không phải kẻ lương thiện.

Sư Vũ mím môi, sắc mặt lạnh băng tựa sương giá.

Nhã ti càn quấy, còn muốn người đường đường đứng đầu một thành mua vui trước mặt mọi người, quả nhiên người ở đây từ hoàng đế cho đến quan viên căn bản đều không hề đặt nàng vào mắt.

“Điệu múa xoay người Hồ xem một lần thì hay, xem nhiều không khỏi vô vị.” Tiếng ủng hộ của mấy người đó bị ém xuống, ngón tay Tức Mặc Vô Bạch ma sát chén trà, không nhanh không chậm lên tiếng.

Tề Chú phụ họa cho quan viên kia: “Sao lại vô vị chứ, quyền thành chủ cũng không phải là mấy nữ tử khuê các hẹp hòi kia, chi bằng múa một khúc để chúng tôi mở mang tầm mắt đi.”

“Đúng đó, đúng đó…”

Sắc mặt Sư Vũ càng thêm lạnh.

Tức Mặc Vô Bạch lắc lắc đầu: “Cần gì cứ phải thưởng thức điệu múa người Hồ, tại hạ biết một điệu chuyên dùng trong cúng tế tông miếu, cầu nguyện lên trời cao. Yêu cầu khá cao, chỉ có hoàng tộc và Vương hầu tương đương mới có tư cách thưởng thức. Chư vị nếu muốn xem, tại hạ đành bêu xấu cũng được.”

Các quan viên đều ngạc nhiên, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh đặc biệt có thể trông thấy vũ điệu này, còn do Thái thường thiếu khanh đích thân biểu diễn, ồ ạt gật đầu.

Sư Vũ nhân cơ hội đứng dậy, chắp tay một cái, ngay cả lên tiếng cũng lười, trực tiếp cáo từ rời đi.

Mấy người họ thấy vậy đều có chút đáng tiếc, nhưng vì nể mặt mũi Tức Mặc Vô Bạch nên cũng kiên nhẫn chờ thưởng thức vũ điệu của hắn.

Tế Chú thấy tình hình như vậy thì mặt lộ vẻ không vui, nhưng lại không tiện nói thẳng.

Tức Mặc Vô Bạch đứng dậy, chỉnh lại áo xống, đang chuẩn bị bày tư thế thì bỗng nhớ ra gì đó, vỗ trán một cái: “Ý không được, bệ hạ từng nói điệu múa này phải dâng lên thần linh tổ tiên vào đợt thu tế, không được lộ ra, nếu như vi phạm, người múa lẫn người xem đều sẽ bị nghiêm trị không tha.”

Các quan viên ai nấy đều mặt mày biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.

Tề Chú không khỏi cười lạnh: “Thái thường thiếu khanh nói không giữ lời, có ý gì chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch cười đáp: “Ý của ta là người phải tự mình biết mình, có vài việc chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Không phải điệu múa gì đó thì chúng ta đều có thể thưởng thức, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện trở thành vũ nương mua vui cho chư vị, sứ thần nghĩ thế nào?”

“…………” Sắc mặt Tề Chú xanh mét.

“Chư vị hôm nay khoản đãi, hôm khác nhất định báo đáp.” Tức Mặc Vô Bạch chắp tay, phất tay áo rời đi.

Chư vị quan viên bỗng cảm thấy sai sai, cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như chưa từng nghe nói trong triều có điệu múa nào mà chỉ có Vương công quý tộc mới được xem thì phải!

Tức Mặc Vô Bạch ra khỏi cửa, trông thấy Sư Vũ đứng bên vệ đường quay lưng về phía hắn, nửa người khuất trong bóng tối. Túc Diên và Đỗ Tuyền đều đứng cách nàng xa xa, dường như không dám tới gần. Hắn cất bước đi qua, nghe thấy nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta không tức giận….ta không tức giận….ta không tức giận….”

Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười, đây là đang làm cái quái gì vậy?

Túc Diên khẽ khàng đi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thiếu khanh đại nhân đừng lấy làm lạ, đây là thói quen của thành chủ.”

Sư Vũ bị âm thanh quấy rầy, ngoảnh đầu sang, Túc Diên lập tức “úi” một tiếng thụt lùi về.

Đây là thói quen quái đản gì thế? Tức Mặc Vô Bạch cười cười, leo lên xe.

Sư Vũ theo sau hắn, ngồi xuống liền hỏi: “Sao lại muốn giúp ta?”

Tức Mặc Vô Bạch bị câu hỏi của nàng làm ngây ra: “Gì cơ?”

“Ta hỏi ngươi sao lại muốn giúp ta? Trước đây ngươi từng mạo hiểm giúp ta một lần, lần này vì sao còn muốn giúp ta?” Thanh âm nàng trầm thấp nhẹ nhàng, tựa như một làn gió nhẹ lướt qua trong đêm lạnh.

Tức Mặc Vô Bạch ngồi trong xe ngựa mờ tối, bị làn gió này thổi qua tựa như con tò he bằng đất, không hề cử động, một lúc lâu sau mới nói: “Ta tự có lý do của mình.”

Sư Vũ thầm nói quả nhiên nhất định là nằm trong kế hoạch của hắn, bằng không sao hắn lại tốt bụng như vậy.

Xa phu đánh xe đi, Tức Mặc Vô Bạch lấy lại bình tĩnh, bỗng hỏi nàng: “Vũ nương kia biết cô? Vì sao lại biết chuyện của cô?”

Sư Vũ lắc đầu: “Bất chợt gọi nàng ta đến, ai cũng không đả động, chỉ đề cập đến ta, há có thể là tình cờ? Hiển nhiên là bị người khác sai khiến. Chẳng trách Tề Chú hôm nay nhất quyết qua đây, ắt hẳn là để sắp xếp màn kịch này.”

Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.

Sư Vũ khẽ thở dài: “Ta quả thực biết múa điệu xoay tròn của người Hồ, mẫu thân thông thạo, điệu múa của bà mới xứng đáng một chữ Tuyệt. Ta từng theo bà học vài năm, sau đó bà mất vì bệnh, ta suýt nữa bị bán đi ca hát ở tửu điếm, được dưỡng phụ nhận nuôi mới thoát được một kiếp, chỉ vậy mà thôi.”

Tức Mặc Vô Bạch chuyên chú nghe hết, cười một tiếng: “Cô không cần giải thích rõ ràng như vậy, ta không định lấy xuất thân của cô để múa bút.”

Sư Vũ hừ lạnh: “Xuất thân ta bần hàn chưa từng che đậy, cho dù có muốn múa bút cũng chẳng đào ra được gì.”

Xe ngựa chạy đến phủ đệ, quản gia từ bên cổng chạy qua, khom lưng bẩm báo với Sư Vũ đang xuống xe. Đặc sản lễ vật mà nàng yêu cầu chuẩn bị đã lo liệu xong, thời tiết mấy ngày nay cũng rất tốt, có thể yên tâm lên đường.

Tức Mặc Vô Bạch nghe thấy câu này thì nhịn không được hỏi: “Sao cơ, cô cô định đi ư?”

Sư Vũ gật đầu: “Trường An không mong gặp cô cô ngươi, ta vẫn nên quay về thì hơn.”

Tức Mặc Vô Bạch nhất thời không biết nói gì.

Ban đêm trời nổi gió rất to, song cửa sổ cũng không chịu nổi tác động mà phát ra âm thanh lạch cạch. Tức Mặc Vô Bạch ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Trong mơ là Mặc thành gió cát vần vũ, chỉ có một mảnh đất xanh nhỏ bé là không bị quấy nhiễu, có người vui vẻ múa điệu xoay tròn của người Hồ ở đó. Vòng eo mềm mại, hai cánh tay mở ra, chân trần đạp trên đất, nhẹ nhàng phiêu bồng tựa như căn bản không hề chạm đất, mỗi cú xoay người đều khiến lục lạc nơi chân vang lên âm thanh lanh lảnh….

Sao ở nơi này lại trông thấy vũ nương kia?

Hắn thầm thấy kỳ lạ, đến gần hơn nhìn, vũ nương kia quay người, mạng che bị gió hất lên, để lộ gương mặt của Sư Vũ….

Tức Mặc Vô Bạch giật mình tỉnh giấc, ngơ ngẩn chăm chú nhìn nóc màn, tai nghe tiếng gió rít gào bên ngoài.

Thì ra hắn cũng hiếu kỳ với những chuyện này như vậy à!

Sáng hôm sau, Sư Vũ ngồi xe ngựa vào cung từ biệt Gia Hi đế.

Lúc sắp tới cổng cung, phía sau bỗng có người gọi nàng. Nàng quay đầu nhìn, người tới là một quan viên trẻ tuổi, nàng cảm thấy có hơi quen quen nhưng lại không nhớ ra từng gặp ở đâu.

“Quyền thành chủ hữu lễ,” Quan viên đó chạy lên trước, hơi thở phì phò, chắp tay nói: “Tại hạ Điện trung giám Phương Hàng.”

Sư Vũ lúc này mới nhớ ra, chính là vị Phương đại nhân lúc đó ở cổng cung chế nhạo Tức Mặc Vô Bạch đây mà.

“Phương đại nhân hữu lễ, không biết tìm ta có chuyện gì?”

Phương Hàng nhìn trái ngó phải, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ con: “Chỗ ta có vật này, có lẽ sẽ có ích với quyền thành chủ, mong quyền thành chủ ngàn vạn lần đừng từ chối.”

Sư Vũ bán tin bán nghi nhận lấy, mở ra liếc nhìn, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm nghị: “Những gì viết trên này hoàn toàn là sự thật?”

“Nào dám lừa gạt thành chủ, căn cứ đều đã liệt kê rõ ràng.”

Sư Vũ khẽ đảo con ngươi: “Sao lại muốn đưa cho ta?”

Phương Hàng híp mắt cười: “Trong triều có ai không biết chuyện Tức Mặc Thiếu khanh có mưu đồ với Mặc thành cơ chứ? Nếu Quyền thành chủ muốn lật đổ hắn, vật này là hữu dụng nhất. Thực không dám giấu gì, phu thê tại hạ có chút tư thù với Tức Mặc Vô Bạch, giao vật này cho thành chủ cũng là vì hi vọng thành chủ có thể thay chúng ta chủ trì công đạo.”

Sư Vũ im lặng nghe hết, đem sổ con cất vào tay áo, không bảo được mà cũng chẳng nói không.

Vào cung, lúc sắp đến ngự thư phòng thì lại bỗng tình cờ gặp Tức Mặc Vô Bạch.

Hắn quan bào chỉnh tề, đang từ cửa cung đi ra, trông thấy Sư Vũ xuống xe thì chậm rãi đi qua, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Phái đoàn sứ thần Nhược Khương toàn bộ đã quay về rồi.”

Sư Vũ không hề ngạc nhiên: “Coi như họ Chu thông minh, chạy nhanh đó. Đúng rồi, ngươi vào cung sớm như vậy vì việc gì?”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn mặt nàng liền nhớ đến giấc mơ đêm qua, quay đầu đi nói: “Không có gì.”

Sư Vũ thấy nét mặt hắn kỳ lạ quái đản, nghĩ có lẽ không thể nói với người ngoài nên không hỏi nữa, vội vàng đi về phía trước.

Gia Hi đế đang dùng bữa sáng, nghe thái giám báo tên Sư Vũ thì khẩu vị nháy mắt mất đi phân nửa, nhưng cuối cùng vẫn truyền nàng vào gặp.

Hôm nay Sư Vũ mặc phục trang hết sức mộc mạc, áo trắng giày trắng, tóc cũng chỉ dùng một sợi đai buộc gọn sau lưng, toàn thân từ trên xuống dưới không chút phấn son, vào trong điện từ đầu chí cuối đều cúi đầu. Cứ như vậy, mất đi rất nhiều nét diễm lệ, không khiến bất cứ ai chú ý.

“Nàng tới vừa đúng lúc, Trẫm có lời muốn hỏi nàng.” Gia Hi đế dáng vẻ kiêu ngạo, hệt như trước đây chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.

Sư Vũ lời lẽ nhu hòa: “Bệ hạ mời nói.”

Gia Hi đế bưng trà hớp một ngụm, cân nhắc một lúc mới nói: “Nghe nói nàng xuất thân vũ nữ, là thật hay giả?”

“…………” Sư Vũ bỗng ngẩng phắt lên, nhìn hắn bằng vẻ khó tin.

Chẳng trách Tức Mặc Vô Bạch vừa rồi muốn nói lại thôi, ra là có tật giật mình!

“Sao lại không lên tiếng?” Gia Hi đế chăm chú nhìn vào mắt nàng.

Sư Vũ mỉm cười, ngữ khí bình thản: “Bệ hạ có thể phái người đi tra, liền biết thật giả.”

“…………………..” Gia Hi đế bị nàng chặn lời, nhưng không cách nào phản bác.

Sư Vũ hành lễ quỳ lạy, sau đó mở lời, còn mượn cớ phải lên đường liền xuất cung.

Tức Mặc Vô Bạch đã hồi phủ, vừa cởi quan phục ngồi trong thư phòng thì Sư Vũ đã rảo bước từ ngoài cửa đi vào.

“Tức Mặc Vô Bạch, là ngươi chính miệng liến thoắng nói sẽ không dùng xuất thân của ta để múa bút, nhưng hiện giờ thì sao? Vũ nữ? Nhọc công ngươi cũng thốt ra miệng được!”

Tức Mặc Vô Bạch mặt mày ngơ ngác: “Ta bảo cô là vũ nữ khi nào?”

“Lẽ nào ngươi muốn nói ngươi chưa từng ở trước mặt hoàng đế nhắc tới thân thế của ta à?”

Tức Mặc Vô Bạch liếc mắt: “Có, nhưng mà….”

“Hừ,” Sư Vũ cười lạnh: “Người có phụ thân tích trữ khí giới riêng thì có tư cách gì cắn chặt người khác không buông?”

Tức Mặc Vô Bạch đứng bật dậy: “Cô nghe ai nói hàm hồ!”

Sư Vũ sờ sổ con trong tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi trước mặt giúp ta, ta cảm kích vô cùng, nhưng sau lưng lại lá trái lá phải. Ta lập tức quay về Mặc thành, ngươi ở Trường An tiếp tục làm Thái thường thiếu khanh của ngươi đi, sau này không hẹn!” Nàng quay đầu bỏ đi, tựa như một khắc cũng không muốn nán lại.

Trên mặt Tức Mặc Vô Bạch tựa như trải qua một trận sóng gió, đôi mắt lạnh lẽo, nắm đấm siết lại vang lên răng rắc: “Thứ cho không tiễn xa được, cô cháu chúng ta hẹn gặp lại ở Mặc thành.”

“……………..” Bước chân Sư Vũ bước ra chợt dừng lại, xoay người, nhưng phát hiện hắn đã bước lên hành lang, chỉ để lại một chiếc bóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui