Chuyển ngữ: Mic
Gia Hi mùa thu năm thứ ba, Tức Mặc Tín hiện tại đảm nhận Hộ bộ thượng thư bởi vì tích trữ riêng khí giới nên vào ngục, chứng cứ rành rành. Nhưng cuối cùng Gia Hi đế cũng không hề định tội mưu phản gì với ông ấy, mà chỉ cắt chức lưu đày, cũng đích thân dìm án này xuống.
Sau đó Tức Mặc Tín bởi vì không chịu nổi cuộc sống khổ cực, qua đời vì bệnh trên đường.
Qua mấy tháng, con trai của người này là Tức Mặc Vô Bạch và Lưu gia giải trừ hôn ước, từ quan ở ẩn, năm ấy vừa mới nhược quán…
Sư Vũ ngồi trong xe, đem sổ con mà Phương Hàng đưa cho nàng đọc một lượt, sau đó chầm chậm khép lại.
Nếu hoàng đế muốn che đậy việc này, vậy có viết tấu chương đưa hắn xem cũng vô dụng. Phương Hàng muốn nàng cho các quan viên trên dưới Mặc thành xem quyển sổ này, tới lúc đó sẽ rất khó khăn mới bị Tức Mặc Vô Bạch lay chuyển, hoặc là các quan viên vẫn duy trì vị trí trung lập hẳn sẽ biết nên đứng về phía nào. Nếu như công bố thiên hạ, còn có thể khiến hắn thân bại danh liệt.
Ai cũng không ngờ được khi đi sẽ mang theo loại cảm xúc như vậy. Cho dù là lúc vừa gặp ở Mặc thành, giữa nàng và Tức Mặc Vô Bạch cũng chỉ cười cười tranh đấu gay gắt. Nhưng lần này lại khác, dường như ai cũng bị nắm điểm yếu, ai cũng không muốn bỏ qua cho ai.
Xuất phát hơn nửa tháng, Trung nguyên đã ở sau lưng rất xa.
Cả đoạn đường Sư Vũ tùy tùng hành trang đơn giản, cũng không hề kinh động đến bất kỳ quan viên nào, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng về Mặc thành.
Vốn dĩ mọi thứ thuận lợi, nhưng sau khi qua Ngọc Môn thì lại gặp khó khăn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, liên tiếp hai dịch trạm đều không gặp bất cứ ai, tựa như không hề tồn tại. Đội ngũ không được tiếp tế, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đi về phía Mặc thành, mệt nhọc cỡ nào không cần phải nói.
Chưa được mấy ngày lại nổi lên gió cát, hành trình đã vất vả lại càng thêm khó khăn. Nhóm hộ vệ đói khát vô cùng, ngay cả ngựa cũng không đi nổi.
Đang lúc không biết làm sao thì trước mắt xuất hiện cứu binh.
Một đội binh sĩ từ Mặc thành chạy đến, nói là Hoắc Kình lão tướng quân phái đến tiếp ứng thành chủ.
Có nước uống lương thực họ mang tới, Sư Vũ thở phào nhẹ nhõm, hạ lệnh toàn đội nghỉ ngơi một lúc, chờ thời tiết chuyển tốt lại tiếp tục lên đường.
Xuất phát một đoạn, Sư Vũ vẫn luôn cảm thấy chuyện dịch trạm quá sức kỳ lạ, lệnh cho Túc Diên đi gọi binh sĩ thống lĩnh tới, hỏi thăm thử xem.
Nào ngờ binh sĩ đó ấp a ấp úng hết nửa ngày, dường như biết được việc gì đó, nhưng cuối cùng gần như cũng chẳng nói gì.
Nàng có chút mất kiên nhẫn, phất tay cho hắn lui ra.
Sau đợt gió cát, sắc trời trông có vẻ hơi âm u, mặt trời sớm đã bị che khuất, rõ ràng đang là buổi trưa nhưng tựa như đã sắp chập tối.
Sư Vũ tính toán thời gian, ngạc nhiên vì sao lâu như vậy mà vẫn chưa tới địa giới Mặc thành.
“Người tới là ai!”
Bên ngoài bỗng hét to một tiếng, nàng vén màn nhìn ra, toàn bộ binh sĩ đều chắn trước xe, tựa như lâm đại địch.
“Sao vậy?”
Binh sĩ thống lĩnh đáp: “Thành chủ cẩn thận, có kẻ lai lịch bất minh tự tiện xông tới!”
Sư Vũ gật đầu, đang định ngồi lại vào trong xe thì bỗng nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Vũ, là ta.”
Nàng sửng sốt, lập tức nhảy xuống xe, tách đám người ra: “A Chiêm?”
Quả thực là A Chiêm. Hắn khoác áo choàng rộng, đứng cạnh ngựa, tựa như cành liễu gầy guộc, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, cười cười rồi lại khẽ ho một tiếng.
“Sao huynh lại tới đây?” Sư Vũ đi qua đỡ hắn, nhìn trái nhìn phải, càng ngạc nhiên hơn: “Chỉ một mình huynh?”
A Chiêm nắm tay nàng: “Ta tới đón muội, muội lâu ngày không ở đây, ta sớm đã muốn gặp muội rồi.”
Trước mặt đông người như vậy, Sư Vũ có chút xấu hổ, một tay đỡ cánh tay hắn, đi mấy bước ra xa xa: “Không phải ta từng nói huynh đừng chạy lung tung sao? Đã vậy chẳng mang theo một ai, Hoắc thúc thúc biết sẽ lo lắm đấy!”
“Quay về muội lại càm ràm ta cũng không muộn, hiện giờ…” A Chiêm bỗng siết chặt ngón tay nàng, Sư Vũ sửng sốt, nghe hắn đè thấp giọng thốt lên một chữ: “Chạy!”
Sắc mặt Sư Vũ lập tức biến đổi, may mà đeo mạng che nên không nhìn thấy.
Trấn định tinh thần, nàng vờ như giúp A Chiêm cột lại áo choàng, dìu hắn quay về cạnh ngựa, vừa căn dặn hắn cẩn thận quay về vừa tiễn hắn lên ngựa. Nhưng ngay lập tức, nàng bỗng xoay người ngồi lên lưng ngựa, vỗ mạnh mông ngựa một cái, phóng ngựa lao đi.
Binh sĩ đằng sau một trận hỗn loạn, nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.
Túc Diên hoảng hốt, nàng ấy trước giờ chưa từng gặp A Chiêm, chỉ biết thành chủ nhà mình chạy trốn cùng hắn, luôn miệng nói phải lên đường đuổi theo. Chẳng qua sau đó nghĩ lại, có binh sĩ đi theo, hẳn là không có việc gì.
Tốc độ ngựa rất nhanh, Sư Vũ ôm eo A Chiêm, phát hiện hắn vẫn gầy như vậy, trong lòng bỗng lo lắng, sợ hắn không chịu nổi xóc nảy liền muốn thả chậm tốc độ, nhưng nghe tiếng vó ngựa rầm rập sau lưng thì chỉ đành cắn răng tiếp tục lao nhanh.
“Bọn họ là ai?”
“Người Nhược Khương.” A Chiêm nỗ lực lớn tiếng trả lời.
Nội tâm Sư Vũ giật thót: “Nhược Khương thế nhưng đã phái người thâm nhập vào Trung nguyên? Lẽ nào bọn họ….”
A Chiêm cười khổ: “Không sai, họ đánh tới rồi.”
“……….”
Đại khái thật sự khó chịu, nửa ngày sau A Chiêm cũng chưa từng nói câu nào nữa. Sư Vũ có bao vấn đề muốn hỏi đều tích tụ trong ngực, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nhóm binh sĩ đó truy đuổi gắt gao, Sư Vũ không biết võ nghệ, A Chiêm lại một thân bệnh tật, bị bắt kịp là chuyện sớm muộn, huống chi nơi này địa thế trống trải, muốn ẩn nấp cũng không có khả năng. Nàng ngẫm nghĩ, ghìm cương ngựa, chuyển hướng lao về hướng bên trái.
A Chiêm yếu ớt cất tiếng hỏi: “Đi đâu thế?”
“Chạy về phía địa giới An Tây đô hộ phủ. Bọn họ nhất định muốn bắt sống ta, trước thoát khỏi bọn họ rồi lại tính.”
“Nhưng chúng ta sắp tới Mặc thành rồi….” Lời của A Chiêm bị tiếng ho nặng nề cắt ngang, hắn đưa tay định che miệng nhưng liền lập tức mất thăng bằng, suýt ngã xuống ngựa.
Sư Vũ vội kéo hắn liền không để ý dây cương trong tay, con ngựa bị ghiềm cương nhấc chân hí vang, hất cả nàng và A Chiêm xuống đất.
Binh sĩ phía sau thấy vậy, tức tốc gia tăng tốc độ bám sát đuổi tới, Sư Vũ bò dậy, kéo A Chiêm cùng chạy.
A Chiêm thở hồng hộc: “Hay, hay là….ta chặn bọn chúng…”
“Im miệng!” Sư Vũ nói như chém đinh chặt sắt, đầu cũng không hề ngoảnh lại: “Cho dù ta có bị bắt cũng quyết không thể để huynh rơi vào tay bọn chúng!”
“Nhưng mà…”
A Chiêm còn chưa nói hết thì một mũi tên bỗng vút qua trên đỉnh đầu, đằng sau kêu lên thảm một tiếng. Sư Vũ quay đầu nhìn, binh sĩ đuổi theo bọn họ liên tiếp ngã xuống trong vũng máu, nháy mắt bị tên bắn chết hơn phân nửa.
Đại đội nhân mã nhanh chóng chạy tới, một hàng xạ thủ, ai nấy đều lăm lăm trường cung. Đằng sau còn có một đội kỵ binh, sau nữa là một tướng lĩnh ngựa đen giáp bạc, vội vàng chạy lên trước, phóng về phía Sư Vũ.
“Sư thành chủ, Kiều mỗ tới trễ, may mà cô không sao.”
Sư Vũ nhìn kỹ tướng mạo hắn, lúc này mới nhận ra hắn là Kiều Định Dạ.
Binh sĩ dắt ngựa qua, Sư Vũ trước tiên đỡ A Chiêm lên ngựa rồi mới tự mình leo lên một con khác, hãy còn hoàn toàn chưa trấn tĩnh được.
Bởi vì thái độ của Sư Vũ nên Kiều Định Dạ không khỏi liếc mắt quan sát A Chiêm nhiều hơn, lúc này thời tiết hãy còn khá nóng, nhưng hắn lại dùng một chiếc áo khoác bọc mình kín mín, không khỏi khiến người ta thấy lạ.
“Sư thành chủ, vị này là……”
Sư Vũ ngồi ngay ngắn, cười nói: “Tiểu công tử nhà Hoắc lão tướng quân, sức khỏe không mấy tốt, may mà Kiều đại đô hộ kịp thời đến đây.”
“Thì ra là vậy.”
Người Kiều Định Dạ dẫn theo đông đảo, rất nhanh đã khống chế được nhóm binh sĩ đó, cuối cùng chỉ chừa lại bốn năm người sống.
Sư Vũ đứng sau quan sát, chắp tay nói với Kiều Định Dạ: “Vẫn mong Đại đô hộ chấp thuận áp giải hết những kẻ này tới Mặc thành, sau đó ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Kiều Định Dạ đáp lễ nói: “Mọi việc nghe theo lời của thành chủ, chúng ta lập tức lên đường.” Dứt lời thì khoát tay, tất cả binh sĩ đều lên đường, tề tề chỉnh chỉnh thúc ngựa hướng về Mặc thành.
Sư Vũ thấy hơi kỳ lạ, cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như trước đó hắn đến từ hướng Mặc thành thì không khỏi quay đầu hỏi: “Kiều Đại đô hộ sao lại đến từ phía Mặc thành vậy?”
Kiều Định Dạ da trắng tuấn tú, tươi cười nho nhã: “Lần này Mặc thành bị Nhược Khương xâm nhập, Kiều mỗ biết rõ đạo lý môi hở răng lạnh, đương nhiên phải tới tương trợ.”
Hoài nghi trong lòng Sư Vũ càng tăng. Nhược Khương thâm nhập, chuyện nhỏ họa to, nhưng sao không có ai báo cho nàng, ngược lại kinh động đến vị Đại đô hộ này?
Nàng khống chế tâm tình, lại hỏi: “Vậy tình hình chiến sự hiện giờ thế nào rồi?”
Kiều Định Dạ sảng khoái cười hai tiếng: “Bọn chúng thì có năng lực gì chứ? Sớm đã bị ta và Hoắc lão tướng quân liên thủ đánh lui rồi.”
Lúc này Sư Vũ mới yên lòng, cầm dây cương, giục ngựa tiến về trước.
Tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ một cái, Sư Vũ xoay đầu nhìn, A Chiêm có vẻ không chút tinh thần chầm chậm gióng ngựa với nàng, trên mặt dính cát bụi, có chút nhếch nhác.
“Sao vậy?” Nàng dịu dàng thăm hỏi, tiện tay tháo mạng che sớm đã bị bẩn.
A Chiêm cụp mắt chăm chú nhìn mặt đất dần lùi về sau dưới chân, thấp giọng nói: “Ta như vậy thật sự vô dụng, vậy mà còn để muội bảo vệ cho ta.”
Sư Vũ cười: “Thế thì cũng có sao đâu, ta có thể bảo vệ huynh cả đời.”
A Chiêm bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút tức giận, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sầu muộn cùng không cam lòng, thúc bụng ngựa, chạy lên trước.
Nếu là trước đây, chắc chắn Sư Vũ phải đuổi theo an ủi vài câu, nhưng hiện giờ là thời điểm đặc biệt, nàng vẫn còn nhiều nghi hoặc cần giải đáp nên cũng để mặc hắn.
Đầu thu, thời tiết thành Trường An có hơi thất thường, ban ngày mưa cả một ngày, hoàng hôn thì chợt ngưng, tới tối thế nhưng còn xuất hiện vầng trăng trắng ngà.
Tức Mặc Vô Bạch đứng trong viện ngắm trăng, bước chân Đỗ Tuyền hấp ta hấp tấp từ đầu kia hành lang chạy tới, thở hồng hộc nói: “Công tử, nghe ngóng rõ rồi, phái đoàn sứ thần Nhược Khương còn chưa về tới trong nước, bọn họ đi đường vòng, vẫn đang trên đường.”
“Đường vòng?” Tức Mặc Vô Bạch hừ lạnh, tên Tề Chú này ở Trường An châm ngòi ly gián một đống thứ, lẽ nào đang sợ bị trả thù nên ngay cả về nước cũng phải đi đường vòng. Nghĩ tới đây, hắn bỗng cảm thấy không đúng.
Đi đường vòng, liệu có phải hắn có nguyên nhân khác?
Hắn quay người về phòng thay quần áo, quyết định vào cung nghe ngóng tin tức Mặc thành.
Cấp báo tám trăm dặm sớm đã gửi tới tay Gia Hi đế, Tức Mặc Vô Bạch tới vừa đúng lúc, Gia Hi đế đang định tìm hắn thương lượng chuyện này.
Trong thư phòng trầm hương lượn lờ, dưới ánh nến thay hình đổi dạng. Tức Mặc Vô Bạch ngồi quỳ ở thư án đối diện, như thể nhìn hình ảnh này đến thất thần.
Gia Hi đế ngồi đối diện ho khẽ một tiếng, kéo cảm xúc của hắn về: “May mà lần này tình hình không lớn, Kiều Định Dạ dẫn binh nghênh chiến, trợ giúp đánh lui địch, hẳn là đã để Mặc thành thấy được điểm tốt khi dựa vào triều đình, là đại công đáng nhớ.”
Tức Mặc Vô Bạch đáp lại: “Bệ hạ anh minh.” Rồi không nói gì nữa.
Ngón tay Gia Hi đế cầm bút, nhíu mày nói: “Hiện giờ ngươi lại muốn đi Mặc thành sẽ không có lý do, như vậy thì có gì tốt?”
Tức Mặc Vô Bạch đứng dậy hành lễ: “Thần không cần lý do, thần có một trái tim chân thành, cô cô gặp nạn, chất tử há có thể không ở cạnh bên kia chứ? Thần xin từ biệt bệ hạ, lập tức xuất phát về hướng Mặc thành.”
“Khụ khụ, cũng tốt…” Gia Hi đế sờ sờ mặt, thầm nghĩ cái cớ thế này nếu để hắn nói ra miệng thì thật sự mặt đỏ tai nóng đấy nhá.