Nhất Thành Xuân Lộng

Hình phu nhân là một người rất có nguyên tắc. Giữ đúng chuẩn đạo quân tử yêu tiền, nàng ấy sau khi nhận tiền cũng rất chi tận tâm tận trách, biểu hiện cụ thể là: sai Hình Việt bưng trà dâng nước cho Tức Mặc Vô Bạch, sai Hình Việt thay đồ đổi thuốc cho Tức Mặc Vô Bạch, thậm chí còn bảo Hình Việt kể chuyện cười trước khi ngủ cho Tức Mặc Vô Bạch để hắn vui vẻ.

Còn bản thân nàng ấy thì chịu trách nhiệm trông giữ chặt chẽ tiền giao dịch. Theo lời nàng nói, đây là công việc vừa phức tạp lại vừa cần sự tinh tế, người giỏi giang mới có thể phụ trách.

Một đêm không mộng mị, tới khi mặt trời lên cao Tức Mặc Vô Bạch mới dậy. Hình Việt đã đợi ở ngoài, chờ hắn rửa mặt xong, bưng thuốc vừa mới sắc đi vào cho hắn uống, rồi lại hầu hạ hắn thay thuốc.

Tức Mặc Vô Bạch nhướn mày nói: “Việc thế này há cần ngươi tự mình làm.”

Hình Việt trừng hắn: “Không lẽ ngươi muốn nội tử thay cho ngươi ư?”

“…….Ý ta là ngươi có thể thuê một hạ nhân mà.”

“Ngươi cảm thấy vị kia nhà ta đành lòng bỏ tiền thuê người hả?”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm.

Hình Việt xem ra thật sự đáng thương, bận rộn mấy chuyện này xong lại đi dọn bữa sáng cho Tức Mặc Vô Bạch, quả thật không khác gì một nha hoàn, còn Hình phu nhân thì chẳng thấy bóng dáng.

Liên tục mấy ngày đều như vậy, Tức Mặc Vô Bạch dần dần cũng thấy quen.

Hôm nay ăn xong bữa sáng, Hình Việt ra ngoài mua thuốc cho hắn. Tức Mặc Vô Bạch ngồi một mình trong phòng tính toán kế hoạch sau này, bỗng nghe ngoài viện có tiếng người nói chuyện, bước tới cửa sổ nhìn thử, thì ra là Hình phu nhân quay về, mộ t tay xách váy, một tay cầm túi hành trang.

Chiếc túi rõ ràng rất nặng, bởi vì nửa người Hình phu nhân đều nghiêng hẳn xuống. Tướng mạo nàng ấy vốn không tệ, làn da trắng nõn, nhưng hiện giờ hai má đỏ bừng, đôi mắt sáng rực hưng phấn, Tức Mặc Vô Bạch vừa đoán đã biết bên trong túi là tiền.

Hắn nhìn theo bóng lưng Hình phu nhân, cửa viện vẫn chưa đóng, xe ngựa đưa nàng ấy về đang chậm rãi rời đi, trên xe có người vén màn thò đầu ra, ánh mắt nhanh chóng hướng bên trong viện đảo một vòng rồi thụt vào trong xe.

Tức Mặc Vô Bạch cảm thấy có gì đó không đúng. Hình phu nhân giỏi kiếm tiền, thường xuyên giao du với người bên ngoài không có gì lạ, nhưng người vừa rồi rõ ràng không hề đơn giản, đôi mắt gian xảo, nhưng nét mặt lại trầm ổn, không giống như người tầm thường, trái lại rất giống kẻ lăn lộn trong quan trường.

Hắn âm thầm có một suy nghĩ.

Sau khi Hình Việt quay về lại bận rộn nấu cơm. Đại khái là kiếm được tiền, tâm trạng của Hình phu nhân hôm nay không tệ, đích thân cầm muôi, vẫn như cũ chỉ tay múa chân với hắn, kêu đi gọi đến, nhưng Hình Việt lại rất nghe lời, phu thê hai người ầm ầm ĩ ĩ một hồi, rất nhanh đã nấu xong cơm.


Tức Mặc Vô Bạch thấy phu thê hòa thuận, không tiện quấy rầy, mãi tới khi ăn xong cơm trưa, nhân lúc Hình Việt tới đưa thuốc, mới tranh thủ hỏi một câu: “Tôn phu nhân gần đây đang qua lại với ai thế?”

Hình Việt thế nhưng biểu cảm lại có chút né tránh, úp mở hồi lâu, dè dặt hỏi: “Không phải là Sư thành chủ đã nói gì với ngươi? Không phải nàng ấy muốn xuống tay với nội tử chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch vừa nghe liền biết có chuyện, giả vờ nói: “Lời nên nói đều đã nói với ta rồi, ta muốn nghe ngươi tự mình nói rõ, có lẽ ta còn có thể xin cho ngươi.”

Hình Việt nhìn trái ngó phải, kéo tay áo hắn đi tới một góc: “Chuyện này ta đang định báo với ngươi, trước đây Sư thành chủ từng nhắc nhở ta, nói nội tử qua lại với một vài kẻ thân phận không rõ ràng, sau khi ta tới gặp nàng ấy không lâu thì gặp được đối phương, vậy mà ta đã từng gặp người đó.”

“Là ai?”

“Ban đầu ta phụng lệnh ngươi lúc đóng giả Kiều đại đô hộ từng gặp hắn, chính là thuộc hạ của Kiều đại đô hộ.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Ý của ngươi là, tôn phu nhân và Kiều Định Dạ có tiếp xúc với nhau?”

“Cũng có lẽ…là vậy. Nhưng ta đã cảnh cáo nàng rồi, nàng ấy đồng ý với ta sẽ không qua lại với đối phương nữa.”

Nếu thật sự không qua lại, hôm nay sẽ không cầm tiền quay về. Tức Mặc Vô Bạch thoáng trầm ngâm: “Bản thân nàng ấy có biết thân phận đối phương không?”

Hình Việt lắc đầu: “Nàng vẫn luôn phản đối chuyện ta bị cuốn vào quan trường, ta không dám nói thẳng với nàng, chỉ khuyên nàng ít qua lại với mấy người đó.”

Vậy thì khó trách.

Hình Việt thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, có phần kích động, vội níu tay áo hắn: “Ta biết hai người đều không thích Kiều Định Dạ, nếu Sư thành chủ muốn truy cứu, ngươi ngàn vạn lần phải cầu tình cho nội tử đó!”

Tức Mặc Vô Bạch thầm nói không biết sau này liệu còn có thể gặp lại Sư Vũ hay không đây nữa, cầu tình cái gì chứ! Chẳng qua ngoài mặt vẫn nói lời hay ý đẹp an ủi hắn một phen, chuyện ban ngày cũng không nói hắn biết.

Mấy ngày sau Hình phu nhân rất an phận, không còn tiếp tục ra ngoài một mình nữa, thi thoảng có đi cũng là đi cùng Hình Việt. Tức Mặc Vô Bạch ở trong phòng tịnh dưỡng, vẫn luôn để ý tới động tĩnh của nàng ấy.

Mãi tới hơn nửa tháng sau, hơi nóng hầm hập bao phủ khắp Tây vực, vết thương trên người hắn đã tốt hơn nửa, Hình phu nhân mới lại một mình ra ngoài.


Tựa vào cửa sổ lặng lẽ chờ đợi, mãi tới khi trời sắp tối, Hình phu nhân mới quay về, lần này nét mặt như thường, trong tay như cũ vẫn cầm ít tiền bạc. Tức Mặc Vô Bạch đẩy cửa đi ra, đứng dưới mái hiên gọi nàng ấy.

Hình phu nhân thấy trên mặt hắn lấp ló ý cười, phong phạm quân tử thì đem cái túi giấu sau lưng, mỉm cười bước tới hỏi: “Tức Mặc công tử có gì dặn dò thế?”

Tức Mặc Vô Bạch nói: “Phu nhân nếu đã đồng ý với Hình Việt sẽ không tiếp tục tiếp xúc với người đô hộ phủ nữa, vì sao lại nói mà không làm?”

Nháy mắt, nụ cười của Hình phu nhân tắt ngấm: “Đô hộ phủ? Đô hộ phủ gì cơ?”

Tức Mặc Vô Bạch thong thả đi vòng quanh nàng ấy: “Người mà cô tiếp xúc gần đây chính là người của Tây An Đô hộ phủ, lẽ nào phu nhân không biết?”

Hình phu nhân sửng sốt, tức giận giậm chân: “Hầy, phiền thật, ta còn mắng Hình Việt bị cuốn vào chuyện nhà quan của mấy người, kết quả bản thân ta cũng bị cuốn vào!”

Tức Mặc Vô Bạch nói: “Cô tiếp xúc với hắn từ lúc nào?”

Hình phu nhân vẫn bực dọc như cũ, hừ một tiếng nói: “Nếu bảo sớm nhất thì ít nhất cũng đã một năm rồi, hiện tại lâu lâu bỗng dưng tìm ta, chẳng qua bảo ta giám sát động tĩnh của ngươi, không cho ngươi đi lung tung, ta còn tưởng chính là người vẫn luôn âm thầm chăm sóc ngươi chứ.”

Tức Mặc Vô Bạch thầm thấy không ổn, thì ra Kiều Định Dạ sớm đã nhúng tay vào chuyện này. Nói như vậy, hành tung chính mình bị lộ, cũng có khả năng là vì hắn.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn thoáng suy tư, từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Hình phu nhân: “Ngọc bội này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng người tộc Tức Mặc ta đều nhận ra, phu nhân tốt nhất nên tránh khỏi đầu gió, chi bằng đi quê hương của ta ở Nhuận Châu, cách xa biên cương lắm thị phi này.”

Hình phu nhân lập tức nhận lấy: “Vậy tướng công ta thì sao?”

Tức Mặc Vô Bạch tiếc nuối nhìn nàng ấy: “Hắn vẫn còn tác dụng, tạm thời không thể đi.”

Hình phu nhân không vui: “Thêm tiền!”

“………..”


Lúc Hình Việt quay về, giống như thường ngày định nấu cơm trưa, nhưng đã không thấy thê tử nhà mình đâu rồi. Hắn còn tưởng là thê tử bị bắt, sốt ruột xông vào phòng Tức Mặc Vô Bạch tìm người.

Tức Mặc Vô Bạch nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ta giúp ngươi đưa người đi còn không tốt à?”

Cả một bụng lửa giận bùng phát trong ngực Hình Việt lập tức tắt ngóm, vội vội vàng vàng về phòng kiểm tra một lượt, nhưng rồi lại bỗng dưng tức giận, đi là đi luôn, cả một đồng cũng không để lại cho hắn, còn có chút tình cảm phu thê nào không hở!

Tức Mặc Vô Bạch đi theo tới cửa phòng, khoanh tay tựa cửa: “Người của Đô hộ phủ hẳn là vẫn tới nữa, hay là ngươi đóng giả nương tử nhà ngươi gặp bọn họ thử đi?”

Hình Việt vội xua tay: “Bỏ đi, Kiều Định Dạ cũng không có ở Đô hộ phủ, bọn họ sao có thể lại tới nữa chứ.”

Tức Mặc Vô Bạch nghi hoặc hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”

“Đi nghênh đón thánh giá, bệ hạ đang trên đường tới Mặc thành.”

Hình Việt nói tới đây thì ngưng, Tức Mặc Vô Bạch lập tức hiểu rõ sự tình: “Nói vậy, Tức Mặc Đàm và Sư Vũ sắp thành thân?”

“Ờm….nghe đâu là mùng tám á.”

Đầu mày Tức Mặc Vô Bạch nhíu chặt, Hình Việt cũng không tiện nói gì, nhìn đông ngó tây vờ ngắm phong cảnh.

Qua một lúc lâu, Tức Mặc Vô Bạch bỗng nói: “Không hay.”

Hình Việt liếc hắn một cái, hết sức đồng cảm. Huầy, với ngươi mà nói đương nhiên là không hay rồi, gào cũng có tác dụng gì chứ….

Gia Hi đế vẫn đang trên đường tới, nhưng thời gian từng ngày từng ngày đến gần mùng tám. Quan hệ của hắn và A Chiêm tựa như trong nháy mắt trở thành quân vương và sủng thần, thậm chí còn đích thân viết thư gửi tới Mặc thành, tự xưng biểu đệ, lời lẽ gì mà thời gian vội vàng, sợ không cách nào tới kịp, nói hắn cứ chiếu theo thời gian thành thân, không cần chờ.

Mặt trời nóng nực chiếu xuống Mặc thành, chúng bách tính qua lại bàn tán thành chủ và quyền thành chủ sắp thành hôn, hoàng đế đích thân tới làm chủ hôn, quả thực là vinh sủng vô vàn.

Vài ngày sau, phủ thành chủ dán thông báo, toàn thành cùng chúc mừng, vào mùng tám, quan viên khắp cả thành có thể vào phủ chúc mừng, chúng bách tính cũng có thể tới trước phủ thành chủ xem lễ.

Hôn lễ này khí thế to lớn, trước nay chưa từng có. Toàn thành phấn khích, không khí vui mừng nơi nơi.

Nháy mắt đã tới mùng tám, sáng sớm Sư Vũ thức giấc, trước tiên đi tới từ đường bái lạy Tức Mặc Ngạn rồi mới ngồi trong phòng để hạ nhân hầu hạ trang điểm thay y phục.

Trâm cài ngọc bội, lụa choàng ngũ sắc, giá y đỏ rực, toàn thân châu ngọc. Ngũ quan Sư Vũ dịu dàng, thần sắc nhu hòa đoan trang, chúng hạ nhân đều nịnh nọt chúc mừng, nàng cũng luôn mỉm cười, gặp ai cũng thưởng, vừa trang điểm xong thì đã thưởng cả một đống người.


Nữ tử Mặc thành xuất giá không đội khăn trùm, chỉ đeo mạng che mặt màu đỏ. Vốn dĩ nên do mẫu thân hoặc trưởng bối là nữ đích thân đeo cho nàng, nhưng phủ thành chủ tìm đâu ra người như vậy, Sư Vũ trước đó đã có dự tính, để Hoắc Kình che mặt cho nàng, nhưng hiện giờ lão tướng quân đã quy ẩn, nàng cũng chỉ có thể tự mình động thủ.

Hôm nay Túc Diên cũng cố ý thay một bộ y phục mới, bận trước bận sau ra ra vào vào. Sư Vũ che mặt xong, gọi nàng ấy tới trước mặt: “Hoàng đế tới đâu rồi?”

Túc Diên đáp: “Vừa nghe nói, vẫn còn cách trăm dặm, bảo là không kịp giờ lành nên sẽ tới uống rượu mừng, nói thành chủ và quyền thành chủ cứ làm lễ như thường.”

Sư Vũ bật cười, cho dù chỉ cách mười dặm, hắn cũng sẽ không tới làm chủ hôn. Nếu không phải vì Mặc thành thì đường đường một cửu ngũ chí tôn như hắn hà tất phải đích thân đến đây một chuyến, dù sao lúc trước cũng từng có tâm tư với nàng, còn đến làm chủ hôn, xấu hổ biết bao.

Hai thê tử của quan viên Mặc thành chậm rãi đi vào, đỡ Sư Vũ ra ngoài đi tới chính viện của thành chủ nơi A Chiêm ở. Sau đó Sư Vũ lại cùng A Chiêm tới đại sảnh, ở trước mặt chúng quan viên và bách tính bái đường.

Mỗi nơi đi qua, tùy tùng đều đồng loạt cụp mắt khom lưng, dù sao Sư Vũ mới là người thống trị thực sự của Mặc thành, chúng hạ nhân là người biết thời thế nhất.

Sư Vũ không hề chớp mắt suốt cả quá trình, ngang qua hành lang, xuyên qua hoa viên đương lúc hoa nở rực rỡ, lại tới trước cửa viện giăng đèn kết hoa. Thị vệ canh cửa so với ình thường đông hơn không chỉ gấp bội, nàng nhìn trái nhìn phải, bước vào cửa viện.

A Chiêm cao quan buộc tóc, y phục đỏ rực, trang điểm sơ, sắc mặt xem ra cũng tốt lên rất nhiều. Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn thấy Sư Vũ đi vào thì khẽ nở nụ cười, bước lên đón lấy tay nàng.

Sư Vũ nhìn xung quanh, ngoài cửa viện là một thị vệ mặc quân phục, trong viên có mấy chục người hầu tráng kiện, ai nấy đều cúi đầu đứng đó, nàng vẫn lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như thế này.

Tay trái A Chiêm cầm tay trái àng, tay phải vòng sau eo nàng, cùng nhau đi vào trong phòng, cửa viện bỗng dưng đóng lại. Sư Vũ quay đầu liếc nhìn, toàn bộ tùy tùng nàng dẫn theo đều bị ngăn ở bên ngoài. Nàng nghiêng đầu nhìn A Chiêm: “Sắp phải tới tiền sảnh rồi, đóng cửa viện làm gì?”

A Chiêm mỉm cười dịu dàng: “Không vội, nàng trước tiên buông bỏ cố chấp, chúng ta lại tới tiền sảnh bái đường cũng không muộn.”

Ánh mắt Sư Vũ đảo tròn, không chắc chắn: “Hửm? Ta buông bỏ cố chấp gì?”

A Chiêm kéo nàng tới trước bàn, thư phòng tứ bảo đều có đủ: “Chỉ cần nàng lập tức hạ lệnh giải nhiệm chức Quyền thành chủ, chuyển giao ấn tín thành chủ, như vậy là được.”

Sư Vũ rút tay khỏi tay hắn: “Không phải huynh từng đồng ý bất cứ chuyện gì cũng thương lượng với ta sao?”

“Không phải ta đang thương lượng với nàng ư?”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Vừa dứt lời, eo nàng liền bị một vật cứng chĩa vào, thậm chí còn xuyên qua lớp lớp lễ phục chạm vào da thịt nàng, một tay “nam tùy tùng” giữ vai nàng, u ám đứng sau lưng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận