Nhất Thành Xuân Lộng

Tới Mặc thành thì trời đã khuya. Cát Bôn suốt đoạn đường thử bỏ lại Tức Mặc Vô Bạch, nhưng hắn thật sự bám quá dai.

Đợi tới khi đến phủ thành chủ, trước cổng sớm đã có hai hàng hạ nhân cầm đèn đứng đợi. Cát Bôn phất tay, xe ngựa kia liền được dẫn tới cổng sau.

Tức Mặc Vô Bạch lập tức đi theo, nhưng bị Cát Bôn quay ngựa chắn ngang: “Đại đô hộ còn muốn theo?”

“Nhìn một tí xem là ai mà thôi, Cát hiệu úy căng thẳng thế làm gì?” Tức Mặc Vô Bạch từ trong ngực lấy một lệnh bài sáng chói: “Đừng cản, nếu không phải nể mặt Sư Vũ, ta sẽ không đi theo cả đoạn đường, chẳng qua sợ ngươi làm khó mà thôi.”

Cát Bôn nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết làm sao, Mặc thành nay không bằng xưa, vẫn phải nể mặt mũi lệnh bài của hoàng đế, nên chỉ có thể tránh ra, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ, bảo hắn vào trong phủ báo cáo Sư Vũ.

Tốc độ xe ngựa kia rất nhanh, lúc Tức Mặc Vô Bạch đuổi kịp thì đã tới cổng sau. Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Đỗ Tuyền đã từ bên cạnh nhảy xuống, chạy lên trước xem thử.

“Ể?”

Tức Mặc Vô Bạch thấy hắn ngạc nhiên thì xuống xe đi qua, binh sĩ dàn ra hai bên, Đỗ Tuyền vén màn trướng, đứng cạnh nhìn hắn: “Công tử mau qua xem.”

Tức Mặc Vô Bạch cầm đèn lồng trong tay hạ nhân, bước tới nhìn thử. Trong xe là một thiếu nữ đang ngủ mê mệt, quan sát kỹ, chính là Kiều Nguyệt Linh.

Hắn đã thầm đoán được động cơ của Sư Vũ, vừa quay đầu thì đã trông thấy Sư Vũ mặc áo ngắn váy dài đứng sau ở cổng sau.

“Hiền chất vừa rồi không hề nhìn thấy gì cả, đúng không?” Nàng chậm rãi đến gần, phất tay với hạ nhân, mọi người liền đi lên đỡ Kiều Nguyệt Linh đang hôn mê trong xe ngựa ra, đưa vào trong phủ.

Tức Mặc Vô Bạch nhìn trái ngó phải, bước lên nâng cánh tay nàng, vừa cùng nàng đi vào phủ vừa thấp giọng nói: “Nàng định làm gì vậy?”

Sư Vũ lườm hắn, “Không muốn để chàng nhúng tay vào nên mới không nói với chàng, chàng đừng có hỏi nhiều.” Nói rồi nàng lại căn dặn Túc Diên bên cạnh: “Em đi trông Kiều cô nương, nàng ấy tỉnh lại lập tức báo cho ta, ngàn vạn lần không được để nàng ấy rời đi.”

Túc Diên vâng lệnh, trước khi đi còn không quên dặn nàng nhớ uống thuốc.


Sư Vũ cần uống chính là thuốc dưỡng thương, trước khi tới đây thì thuốc vừa được bưng đến, biết tin Tức Mặc Vô Bạch cũng đi theo nên đành phải vội vội vàng vàng ra cổng sau.

Tức Mặc Vô Bạch ở sau lưng bám rịt theo nàng, không có ý định từ bỏ, Sư Vũ dứt khoát phớt lờ hắn luôn. Không lâu sau, hai người chạm mặt Cát Bôn đang tiến vào từ cổng chính. Hắn chắp tay với Sư Vũ, trông thấy Tức Mặc Vô Bạch theo sau nàng thì sắc mặt vẫn hằm hằm như trước.

May mà Sư Vũ kịp thời kéo lực chú ý của hắn quay lại: “Lần này ra ngoài, tình hình thế nào?”

Chuyến này Cát Bôn được nàng phái đi hộ tống lão tể tướng, bởi vì Tể tướng áp tải Kiều Định Dạ nhất định sẽ phải ngang qua Ninh Sóc, Sư Vũ lo lắng những thuộc hạ gia quyến khác sẽ có dị động, liền bảo hắn dẫn theo nhân mã đi theo hộ tống, thuận tiện về quê hương Kiều Định Dạ tìm kiếm Kiều Nguyệt Linh.

Cát Bôn nghe nàng hỏi thì nét mặt nháy mắt liền tươi tỉnh: “Thành chủ có điều không biết, hôm đó Kiều Định Dạ bị áp giải qua Ninh Sóc, gia quyến của hắn ngăn lại khóc lóc không ngừng, vẻ mặt thống khổ kia của Kiều Định Dạ, thật sự là khiến người ta hả hê!”

Trên mặt Sư Vũ vẫn là nụ cười dịu dàng thường thấy, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng: “Khổ sở mà hắn phải gánh chịu thời khắc này so với nỗi đau mà hắn ban cho ta lúc A Chiêm bỏ mình, căn bản không bằng một phần vạn, nếu không phải để ý tới luật phát thì ta sớm đã tiễn hắn về trời, mấy gia quyến kia sao còn có thể gặp được hắn? Như vậy đã là quá hời cho hắn rồi.”

Cát Bôn căm giận gật đầu: “Thành chủ nói rất đúng!”

Sư Vũ lại hỏi: “Ở Ninh Sóc có tra xét được lính đánh thuê Sa Đà?”

Cát Bôn lườm Tức Mặc Vô Bạch, vẻ mặt hãnh diện: “Trên đường về tiêu diệt ba chỗ, hôm nay có một đám vừa hay gặp Tức Mặc Đại đô hộ đấy ạ.”

Sư Vũ nghe vậy lập tức nhìn sang Tức Mặc Vô Bạch: “Ngươi không sao chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch mặt đầy cảm động: “Cô cô cuối cùng đã chịu nhìn ta rồi, có câu này của người, ta có sao cũng thành không sao.”

Khóe môi Cát Bôn giật giật vài cái, hận không thể ném hắn ra ngoài. Sư Vũ trái lại rất chi kiên nhẫn, vẫn cười tủm tỉm như trước: “Ta thấy ngươi bị kinh hãi, vẫn nên đi nghỉ đi, có gì chúng ta sáng ngày mai lại nói.”

Nàng ra hiệu cho Cát Bôn lui ra, tự mình cất bước về phòng. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại phớt lờ mệnh lệnh đuổi khách của nàng, lại bám theo.

“Mấy ngày nay ta cũng đang tìm Kiều Nguyệt Linh, hiện tại Kiều Định Dạ tội danh đã định, gia quyến của hắn ở Ninh Sóc cũng bị giám sát, rất có khả năng sẽ bị tru di cửu tộc. Nàng rốt cuộc có dự tính gì, không thể nói thẳng với ta sao?”


Sư Vũ nghe ngữ khí của hắn chân thành, dừng bước nhìn hắn: “Thế chàng nói thử xem, sao chàng lại muốn tìm nàng ấy?”

Tức Mặc Vô Bạch đáp: “Sự việc này không liên quan đến nàng ấy, ta đương nhiên muốn cứu. Huống chi lúc đó nếu không có nàng ấy thì có lẽ kế hoạch của nàng và ta cũng không thuận lợi như vậy.”

Sư Vũ gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày nói: “Ta cũng đoán nàng muốn cứu nàng ấy, nhưng vì sao lại dùng cách như vậy?”

“Tính cách Kiều Nguyệt Linh chàng biết rồi đấy, để nàng ấy ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ nhịn không được mà đi cứu ca ca nàng, tới lúc đó có là Đại La Kim Tiên cũng không bảo vệ được nàng ấy.”

“Ta và nàng cầu xin, chưa hẳn là không có cơ hội xoay chuyển.”

Sư Vũ lắc đầu: “Trước lúc Tể tướng rời đi ta từng đề cập chuyện này, ngay cả ông ấy cũng cảm thấy khó khăn. Chàng và ta, một bị hoàng đế nắm được thân thế, một được hoàng đế cứu mạng, đều nợ hắn nhân tình, nếu không phải còn có tác dụng thì sao còn có khả năng ở đây nói chuyện, có thể thị sủng mà kiêu? Cho nên ta suy đi tính lại, chàng tốt nhất vẫn nên đứng ngoài chuyện này, ta giấu Kiều Nguyệt Linh đi, sau này cho dù có xảy ra chuyện thì cũng không liên lụy đến chàng.”

Tức Mặc Vô Bạch kéo tay áo lau lau mắt: “Phu nhân hết thảy đều suy nghĩ cho ta, có được thê tử như vậy, phu quân không cầu gì nữa!”

Sư Vũ khinh bỉ nhìn hắn, bước vào phòng, trên bàn vẫn đang đặt chén thuốc, hãy còn hơi ấm.

Nàng đưa tay định cầm chén thuốc thì Tức Mặc Vô Bạch đã nhanh hơn một bước bưng lên, dâng tới trước mặt nàng, hết sức ân cần niềm nở: “Nào nào nào, uống từ từ.”

Sư Vũ nhận lấy chén thuốc, thấy hắn ngang nhiên đường hoàng ngồi trong khuê phòng mình, thị tùng tỳ nữ ai nấy đều lén nhìn thì không khỏi bất đắc dĩ, đành phải cho tất cả lui xuống.

“Sao vậy, nói ta muốn cứu Kiều Nguyệt Linh, người liền trở nên ân cần hơn hẳn.”

Tức Mặc Vô Bạch đáp lại: “Câu này sai rồi, đây là biểu hiện bình thường của ta, nếu thật sự ân cần, chỉ sợ nàng chống đỡ không nổi.”


“………..” Sư Vũ cạn lời với da mặt dày chọc không thủng của hắn, chỉ có thể im lặng uống thuốc.

Tức Mặc Vô Bạch nhìn chén thuốc, lại nhìn nhìn sắc mặt nàng, chợt hỏi: “Vết thương của nàng sao rồi?”

Sư Vũ cười cười: “Không chết được.”

Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Sao lại là câu này?”

Sư Vũ bưng chén thuốc nhấm một ngụm: “Lúc trước nghiêm trọng hơn, đại phu nói tốt nhất phải tịnh dưỡng, không được cử động quá mạnh, bằng không dễ khiến miệng vết thương bị rách, máu chảy không ngừng, e là nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua điều dưỡng tới giờ, miệng vết thương cũng đã gần như lành hẳn, thế không phải không chết được thì là gì?”

Tức Mặc Vô Bạch tiến lại gần, tay đặt lên vết thương nơi eo nàng: “Thì ra nghiêm trọng như vậy, hôm ấy ta còn miễn cưỡng kéo nàng đi thành thân…”

Sư Vũ cười nhạo: “Đúng đó, chàng còn không được như Kiều Định Dạ, hắn sợ ta chết trên giường hắn, vẫn luôn nén nhịn chưa động đến ta.”

Hàng mày Tức Mặc Vô Bạch nhíu chặt, bàn tay đặt nơi eo nàng cũng siết chặt hơn vài phần.

Sư Vũ quyến rũ mỉm cười: “Sao vậy, rốt cuộc chàng vẫn để ý chuyện của ta và hắn à?”

“Thế thì không phải, nhưng chung quy vẫn không mấy vui vẻ.”

Sư Vũ cười một tiếng: “Ai có thể vui được chứ, bản thân ta cũng không vui gì.”

“Không giống nhau.”

“Không giống nhau thế nào?”

Tức Mặc Vô Bạch hít sâu một hơi: “Nàng và ta tốt xấu gì cũng đã thành thân ngay trước mặt mọi người, có trượng phu nào có thể khoan dung cho gã đàn ông ngấp nghé phu nhân nhà mình cơ chứ?”

Sư Vũ quay mặt qua: “Ta vẫn luôn muốn nói với chàng chuyện này. Hôn sự đó của chàng và ta chẳng qua là do tình thế ép buộc, chàng thật sự cho là thật?”

Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch tập trung: “Thật ra trước khi đến đây, ta đã từng thỉnh ý bệ hạ, người đối với chuyện này không có ý kiến, đều xem nàng thế nào thôi.”


Sư Vũ mím môi: “Hiện Kiều Định Dạ sắp tuyên án, sau này chàng có an bài thế nào vẫn chưa biết được, ta nhất định sẽ tiếp tục bảo vệ Mặc thành. Chàng và ta trong mắt người ngoài chung quy vẫn cách nhau thứ bậc, lẽ nào chàng muốn sau này bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ ư?”

“Ta nói rồi, đều xem nàng thế nào thôi.”

Sư Vũ nhất thời cạn lời, mấy ngày nay hắn không ở Mặc thành, rõ ràng tất cả biện pháp đều đã cân nhắc một lượt, nhưng thật sự muốn nói ra với hắn thì lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ánh nến bùng sáng, Sư Vũ dần dần hoàn hồn. Bàn tay Tức Mặc Vô Bạch đặt nơi eo nàng di chuyển, cách lớp vải vóc chậm rãi ma sát tỏa ra hơi nóng: “Vừa rồi nàng nói miệng vết thương gần như đã lành?”

“Đúng thế….” Âm thanh Sư Vũ chợt dừng, liếc mắt nhìn hắn, sóng mắt dập dờn, phản chiếu ánh nến: “Chàng hỏi chuyện này làm gì?”

Tức Mặc Vô Bạch không đáp, bàn tay còn lại nâng cằm nàng, cúi đầu hôn nàng. Cơ thể Sư Vũ yếu ớt tựa như không xương, lùi về sau, miệng chén trên bàn bị ngón tay làm nghiêng đi, chút nước thuốc còn sót bị đổ, nước thuốc thuận theo mép bàn tí ta tí tách nhỏ xuống đất.

Chuyện tiếp theo dường như đôi bên đều có chuẩn bị, nhưng lại không kịp đề phòng. Trong đầu Sư vũ nhiều lần xuất hiện suy nghĩ: Tức Mặc Vô Bạch quả nhiên là đồ vô lại tranh thủ mọi lúc mọi nơi…

Bên ngoài bình phong ánh nến chao nghiêng, bên trong bình phong bóng người nhẹ chồng lên nhau.

Hôm sau lúc Tức Mặc Vô Bạch thức giấc, Sư Vũ sớm đã ngồi cạnh bàn trang điểm chải tóc, người khoác áo choàng rộng, trong tay cầm lược gỗ, chải lọn tóc dài rũ xuống đầu gối.

Hắn nghiêng người, chống má quan sát, Sư Vũ bỗng quay sang trừng hắn: “Chàng còn ngây ngốc ở đó làm gì? Chờ hạ nhân đến phát hiện chàng ở trong phòng ta sao?”

Tức Mặc Vô Bạch bĩu môi: “Gạo đã nấu thành cơm rồi, phát hiện cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Sư Vũ đặt lược xuống: “Chàng thế này mà cũng có thể làm Thái thường thiếu khanh?”

“Lúc ta làm Thái thường thiếu khanh tự có thái độ tác phong của Thái thường thiếu khanh mà.” Hắn đĩnh đạc lộ vai, vẫn như cũ không có ý định đứng dậy rời đi.

Sư Vũ vừa định phản kích thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Túc Diên: “Thành chủ, Kiều cô nương tỉnh rồi, người đã dậy chưa?”

“Ở ngoài chờ ta, ta tới đây.” Sư Vũ đứng dậy, cầm y sam mặc lên người, trừng Tức Mặc Vô Bạch một cái: “Đến lúc ta về chàng còn ở đây, ta sẽ gửi tấu chương lên bệ hạ, nói chàng phi lễ bổn thành chủ!”

Tức Mặc Vô Bạch trợn mắt há mồm nhìn nàng rời đi, ngoan ngoãn đứng dậy, mặc y phục rồi rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận