Nhất Thế Chỉ Này Một Lần Luyến Ái

Mấy ngày tiếp theo, Đổng Kỳ Minh giống như người bệnh nằm yên trên giường tĩnh dưỡng.

Ăn uống trên giường, xong lại dùng laptop online, thoải mái thư phục mà nhận chăm sóc của Lý Khánh Vân.

Giữa hai người tựa như có cái gì đó thay đổi, lại như chẳng có gì thay đổi.

Lý Khánh Vân vẫn như trước kia, đối xử với cậu thật tốt, biểu tình cũng thủy chung trầm tĩnh, nhưng không hiểu vì sao, Đổng Kỳ Minh lại cảm thấy bản thân giống như lờ mờ có thể hiểu được những lần nét mặt anh thay đổi biểu tình, dù chỉ là rất nhỏ nhưng cậu vẫn hiểu nó biểu trưng cho cái gì.

Mỗi lần anh nhăn mày tức là đang khó xử, lúc khóe môi hạ xuống là có chút bất duyệt, mắt hơi hơi nheo lại bảo đảm là đang có cảm giác muốn cười. Tự nhiên có thể đọc được cảm xúc của người khác, nhưng cậu lại cho, có thể là do lúc trước mình chưa từng chăm chú để mắt vào một người nào đó thật sự nghiêm túc như bây giờ.

Đổng Kỳ Minh có lúc muốn thử hỏi đối phương, giữa hai người bây giờ có phải là đang quen nhau hay không, dù gì đêm đó cũng đã xảy ra quan hệ rồi, nhưng lại không biết phải mở miệng làm sao.

Lý Khánh Vân chưa bao giờ tự mình mở miệng nhắc đến chuyện kia, chỉ là chuyên tâm chiếu cố cậu, thậm chí chăm sóc kỹ đến mức mấy ngày qua cứ như có cái gì không thực.

Một buổi chiều nọ, Đổng Kỳ Minh ngồi trên giường, ngồi gặm trà bánh anh chuẩn bị cho cậu, ra vẻ lơ đãng mà hỏi “Anh muốn ăn thử hay không?”

Lý Khánh Vân thế nào cũng được, anh là loại đàn đối với đồ ngọt không có chút hứng thú nào, nhưng Đổng Kỳ Minh lại múc một muỗng bơ kem ngậm vào miệng mình, ngẩng đầu dùng lưỡi uy đến miệng anh.

Động tác của nhóc con chậm lại ngắc ngứ, tựa như vẫn đang do dự, hay là không biết phải làm thế nào, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm làm.

Đầu lưỡi cả hai giao triền, môi răng hòa vao nhau, mùi vị kem bơ dâu vừa chua chua lại ngòn ngọt quanh quẩn không rời. Giống như là ảo giác vậy, Đổng Kỳ Minh cảm thấy đầu lưỡi anh so với bơ, hương vì còn muốn ngọt ngào mềm mại hơn.

Lúc sau, Lý Khánh Vân bất động thanh sắc tiếp lấy đĩa bánh ngọt trên tay cậu đặt sang một bên, cả người áp lên thân thể cậu. Đổng Kỳ Minh nằm trên đệm giường mềm mại, toàn thân lọt thỏm vào cái ôm ấm áp của anh, mái tóc được vuốt ve hết sức nhẹ nhàng. Ngón tay có vết chai sần của anh vừa vuốt ve khóe môi cậu, vừa day nhẹ vành tai cậu.

Môi lại bị hôn, duyện thật sâu, trong khoang miệng chỉ còn sót lại chút vị ngọt của bơ kem, thóa dịch bị bách thấm vào miệng, liền bị anh nuốt xuống. Đổng Kỳ Minh quan sát động tác nuốt rất khẽ của anh, tim bất giác đập nhanh hơn, vô thức mà phát ra tiếng hừ nho nhỏ.

Đợi đến khi Lý Khánh Vân chịu dừng lại, an ủi mà hôn lên khóe môi cậu thì hô hấp của Đổng Kỳ Minh đã có chút khó khăn, phải cúi đầu mà thở dốc, một bên thầm nghĩ tiếp theo nên làm cái gì đây, đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai “Cảm thấy thích không?”

Cậu chần chờ hồi lâu, cuối cùng thành thực nói “. . .thích.”

“Vậy là tốt rồi.”

Môi Lý Khánh Vân cong lên một cung nhẹ, tựa tiếu phi tiếu.

Đổng Kỳ Minh đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng nói “Sau này. . .sau này chỉ có thể làm chuyện này với em.”

“Ân”

“Không cho phép ở cùng nữ nhân họ Lưu kia.”

“Ân.”

Đối phương đồng ý một cách bình thản như thể, khiến Đổng Kỳ Minh cảm thấy thực hoài nghi, có phải đây là bẫy rập gì đó hay không, nhưng mà thần sắc Lý Khánh Vân thực bình thường, tựa như mấy yêu cầu cậu đưa ra chẳng khác gì yêu cầu làm một bữa sáng.

Vài bữa sau, cơ thể cậu đã hoàn toàn khôi phục, có thể xuống giường lại thì Lý Khánh Vân cũng bắt đầu đi làm, còn nhất quyết mang cậu theo cùng đến sở làm. Lần trước bản thân kinh qua sự kiện ‘ô long thất tung’ xong, Đổng Kỳ Minh cũng biết được anh chỉ là vì chuyện nảy sinh do công việc mới thầm lo lắng cho an toàn của mình, thế là cũng hợp tác theo Lý Khánh Vân đi làm.

Nói là theo đi làm, chứ bất quá cũng chỉ là đổi nơi online mà thôi.


Lý Khánh Vân có phòng làm việc riêng của mình. Sau khi có thêm cậu đến, anh bèn chuẩn bị sẵn cho cậu một chiếc bàn cùng máy tính, mỗi khi anh đang làm việc hoặc xử lý văn kiện thì cậu ở một bên tự mình chơi game online hoặc là lên mạng tán gẫu.

Ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, cậu cũng sẽ chạy đến phòng pha trà nước, giúp Lý Khánh Vân đang bận rộn pha một tách coffee hay hồng trà.

Đương nhiên là cậu không biết bản thân pha coffee thường làm Lý Khánh Vân dở khóc dở cười thế nào, uống cũng không xong mà không uống càng không xong, creamer bỏ quá ít, đường lại bỏ quá nhiều, bên trên còn rắc thêm bột quế cùng bột cacao, hương vị quái dị đến khó có ngôn từ diễn tả.

Chẳng qua Lý Khánh Vân nhìn thấy bộ dáng nhu thuận lúc Đổng Kỳ Minh pha coffee, thế là không kềm lòng được mà uống một hơi cạn sạch tách coffee, sau đó mới bị mùi vị quái dị kia làm cho thần sắc cứng đờ cả ra.

Đổng Kỳ Minh lại còn hết lần này đến lần khác, không biết mệt mà miệt mài sáng tạo, có lúc còn bỏ cả bột trà xanh thêm vào trong hồng trà.

Về sau Lý Khánh Vân đành phải nhờ vả trợ lý đem hết đám sản phẩm gia vị rực rỡ muôn màu kia thu hồi lại, mới ngăn cản được hứng thú kinh dị của Đổng Kỳ Minh.

□■□

Nhưng cho dù hai người ở cạnh nhau tình tứ thắm thiết như vậy, Đổng Kỳ Minh vẫn cảm thấy rất mất hứng.

Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì Lưu Ngôn Phương vẫn đang còn thực tập ở đây.

Từ ngày đầu đến giờ, đồng nghiệp trong sở làm đa phần đều nhìn ra tâm tư của vị đại tiểu thư này, nhưng Lý Khánh Vân lại thủy chung nhất ti bất cẩu trưng ra cái mặt thẳng đơ, vậy nên ngoại trừ một số ít hạ quyết tâm chỉ đứng ngoài xem trò vui, số còn lại thậm chí có kẻ lớn mật mà dũng cảm buông lời trêu ghẹo bọn họ.

Lý Khánh Vân tự mình không đặc biệt lưu ý đến mấy việc như thế, với ánh mắt nồng nhiệt tình cảm của Lưu tiểu thư thì làm như không thấy, Đổng Kỳ Minh thử mấy lần nhưng rốt cuộc không nhịn được, rốt cuộc một lần nọ làm như vô tình mà hỏi “Lưu tiểu thư đó hình như rất thích anh?”

“. . .” Lý Khánh Vân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại cúi xuống tiếp tục lật tài liệu làm việc.

“Mấy người ở ngoài đều nói, anh cưới cô ấy chính là biến thành phò mã gia, về sau sẽ một bước lên trời.” Đổng Kỳ Minh hừ một tiếng, không hề ý thức bản thân mình đang nói với cái giọng không hề giấu được ghen tuông ẩn chứa.

“Anh sẽ không cưới cô ấy.” Lý Khánh Vân thản nhiên nói, không nhìn cậu, cúi xuống mở ngăn kéo lấy viết ra đánh dấu vài chi tiết trên tài liệu.

Đổng Kỳ Minh nhất thời có chút nóng nảy “Vậy anh cứ như vậy là có ý gì, bảo không cưới cô ta nhưng cũng không cự tuyệt cô ta. . .Mỗi ngày cô ta đều dùng cái loại ánh mắt kia nhìn anh, em——”

Cậu “em” nửa ngày, tự nhiên lại không biết nên tiếp tục nói thế nào.

Đổng Kỳ Minh biết mình có lẽ là đang ghen tuông, cũng có thể là do dục chiếm hữu phát tác, nhưng vô luận thế nào, cậu cũng không thể khoan nhượng mà chấp nhận tồn tại của Lưu Ngôn Phương.

Mặc dù biết rõ Lý Khánh Vân không hề có cảm tình gì với cô ấy, nhưng cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào. Ánh mắt Lưu Ngôn Phương nhìn Lý Khánh Vân, không chỉ đơn giản là yêu thích, ái mộ, sùng bái, mà còn loáng tháng vài phần kiên định cùng thế tại tất đắc.

Đổng Kỳ Minh không thể chịu được có ai khác ngoại trừ cậu dùng ánh mắt này mà nhìn Lý Khánh Vân.

Lý Khánh Vân rốt cuộc buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi “Em muốn anh làm thế nào cự tuyệt? Cô ấy chưa từng bày tỏ với anh.”

Đó cũng là chỗ khôn ngoan nhất của Lưu Ngôn Phương, không hề nói thẳng tình cảm của mình ra, cho nên Lý Khánh Vân có muốn cự tuyệt cũng không biết nói làm sao.

Đổng Kỳ Minh mặt hơi đỏ lên, tức giận nói “Em mặc kệ, anh phải đi cự tuyệt cô ấy.”

Lý Khánh Vân im lặng hồi lâu, mới nói “Em có để ý nếu anh cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta không?”


Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, nhìn thần sắc bất biến trên gương mặt của đối phương, cân nhắc hai từ “quan hê” mà anh vừa mới nói ra, đột nhiên đỏ mặt tim đập nhanh, lắc lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Lý Khánh Vân nhấc điện thoại nội bộ, gọi Lưu Ngôn Phương lên văn phòng của anh một chút.

“Anh kêu cô ta làm cái gì?” Đổng Kỳ Minh cuối cùng cảm giác được có gì đó.

“Nói cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta.”

Đổng Kỳ Minh cảm thấy trong đầu mình loạn thành một đoàn, lắp bắp nói “Nói, nói trước mặt em? Nhưng mà. . .thật rất xấu hổ. . .”

“Em nằm xuống bàn vờ như đang ngủ, những chuyện khác để anh.” Lý Khánh Vân ung dung nói.

Đổng Kỳ Minh nghe lời nằm xuống, cảm giác Lý Khánh Vân bước đến, khom người xuống, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cùng một bên mặt của mình, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ôn nhu mà hôn xuống.

Cửa nhẹ nhàng hé mở, Lưu Ngôn Phương vừa đến đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy một màn này, nét cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.

Lý Khánh Vân chậm rãi đứng thẳng người lại, lấy ra một tập văn kiện đưa cho Lưu Ngôn Phương, dặn dò cô giao lại cho Tào Trọng Dung, cuối cùng còn nói thêm “Chuyện lúc nãy nhìn thấy, mong cô giữ bí mật.”

“Luật sư Lý, anh là. . .” Lưu Ngôn Phương ngây ra mà hỏi lại.

“Phải.” Lý Khánh Vân thẳng thắn thừa nhận “Tôi thích thầm cậu ấy đã lâu rồi.” gương mặt vẫn như cũ diện vô biểu tình, nói ra những lời đó nhưng không hề cảm giác xấu hổ hay nan kham, ngược lại vẫn nhàn nhạt lạnh lùng như cũ, giống như thấy Đổng Kỳ Minh chẳng phải vị thành niên, cũng chẳng phải một đứa trẻ.

Lưu Ngôn Phương không nói được lời nào, trong mắt đều là hoảng hốt ngạc nhiên, cầm lấy văn kiện vội vã rời đi.

Chờ cô đi khỏi, Đổng Kỳ Minh mới mở mắt ra, ngồi thẳng người lại, nghi hoặc hỏi “Anh nói cái gì mà thầm thích chứ. . .”

“Nói như vậy mới có điểm thỏa đáng.”

Lưu Ngôn Phương đa phần sẽ cho rằng anh là đồng tính luyến ái lại có chứng luyến đồng phích, sẽ không trút giận lên Đổng Kỳ Minh vì cậu vốn dĩ không biết chuyện gì.

“Nhưng mà anh vẫn là không chịu nói rõ ràng, không nói rõ cho cô ta biết anh là của em. . .” Đổng Kỳ Minh vẫn còn tức giận.

“. . .cái gì của em?” ý Khánh Vân vừa hỏi vừa cười cười trêu ghẹo.

Đổng Kỳ Minh tắc họng, trong đầu vô số từ ngữ đến rồi lại đi, chung quy không tìm được từ nào có thể hình dung vị trí của Lý Khánh Vân. Cha nuôi, anh trai, người yêu. . . cái nào đối phương cũng có phần, nhưng cũng không phải chỉ đơn thuần như thế.

Cậu ngước mặt, cơ hồ có chút bất lực mà nhìn đối phương.

“Rốt cuộc là cái gì?” giọng nói của anh trầm xuống, tựa như có chút giận dỗi.

Đổng Kỳ Minh suy nghĩ hồi lâu, vắt trán suy nghĩ mà không ra, cuối cùng mới xấu hổ nói “Em, em cũng không biết. . .”


“Lý Khánh Vân nói “. . .anh không cần em xem anh là cái gì đó, chỉ muốn biết em có cần anh không?”

“Cần!” Đổng Kỳ Minh lập tức trả lời, lại vội vàng nhấn mạnh “Anh đồng ý đi, anh là của e.”

“Ừ, anh là của em.”

“Không. . .Không cho phép đổi ý. . .” Đổng Kỳ Minh bồi thêm một câu.

“Ân.”

Lý Khánh Vân bước đến ôm cậu, giọng nói nhu hòa mềm mỏng, hơi thở ấm áp thổi lên vành tai, cơ hồ khiến Đổng Kỳ Minh run rẩy cả người.

Cậu nghe thấy Lý Khánh Vân dùng thanh âm mang theo một chút từ tính mà ôn tồn gọi cậu là “Ngốc nghếch”, gọi cậu là “Đồ ngốc”, cuối cùng là hạ một tiếng thật khẽ đến gần như mơ hồ, bảo cậu “Bảo bối”.

□□■

Hai người ôm ôm ấp ấp một hồi, Lý Khánh Vân mới chịu buông tay, sau đó cùng Đổng Kỳ Minh đến khu thương mại gần đó dùng cơm trưa.

Mặc dù chỉ là sóng vai đi cạnh nhau trên đường, Đổng Kỳ Minh cũng có cảm giác có phần ngượng ngùng không rõ nguyên do, chỉ là đi cạnh anh liền không tự chỉ được mà tim đập nhanh như trống, nghĩ cũng thật kỳ quái, quen biết Lý Khánh Vân đã nhiều năm như vậy, giường cũng đã ngủ chung, hiejn tại quả thực có lý do gì để mà ngại ngùng chứ.

Hai người tùy tiện tìm một quán ăn dùng cơm, Lý Khánh Vân gọi mấy món vặt mà Đổng Kỳ Minh thích ăn, lại kêu thêm một xửng bánh bao hấp, một phần cá chưng.

Đổng Kỳ Minh ngồi tại chỗ, nhìn Lý Khánh Vân giúp mình lau tương dính, gắp mạt tỏi ra khỏi thức ăn, thấy rất cảm động, bèn gắp một khối thịt non gần bụng cá, cẩn thận tách xương ra, tự nhiên như không mà bỏ vào chén của Lý Khánh Vân.

Lý Khánh Vân ngẩn ra, khẽ cười gắp cá ăn, nói “Cá này ăn ngon thật.”

Kỳ thật con cá này cũng chẳng đến mức ngon đến nỗi phải khen như thế, cùng lắm coi như vì thịt tươi mà miễn cưỡng ăn được đi. Đổng Kỳ Minh rất rõ điểm ấy, cho nên nghe thấy đối phương khen ngợi bèn nói “Vậy anh muốn ăn nữa không?” lời vừa nói ra xong, chẳng hiểu tại sao cậu lại thấy có chút khẩn trương.

Lý Khánh Vân chồm sang, không thèm để ý xung quanh mà cúi đầu, dùng chóp mũi cọ lên mặt cậu mà nói “Muốn.”

Đổng Kỳ Minh mặt ửng đỏ, vừa hoài nghi đối phương như vậy rốt cuộc có phải đang làm nũng không, vừa gắp cá vào chén, lựa một hồi, ngay cả gừng xắt hành thái mỏng cũng lấy ra hết mới gắp bỏ vào chén Lý Khánh Vân.

Cơ hồ hơn nửa con cá đều chui vào bụng Lý Khánh Vân, nhưng Lý Khánh Vân lại không hề tỏ vẻ ngán.

Đương nhiên Lý Khánh Vân cũng không có ngồi nhàn mà ăn như vậy, anh giúp Đổng Kỳ Minh gắp thức ăn, xới cơm, múc canh, cuối cùng còn cầm khăn tay lau miệng cho Đổng Kỳ Minh.

Đổng Kỳ Minh tuy cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng không hề từ chối, cứ như vậy mà để mặc Lý Khánh Vân giúp mình làm hết mọi thứ.

Hai người đứng dậy, tính tiền rồi ra khỏi quán ăn. Đổng Kỳ Minh chợt nhớ đến chuyện thật lâu thật lâu về trước, lúc đó cha mẹ cậu vẫn còn, không phải là chưa từng cả ba ngồi dùng cơm chung, chỉ có điều, không khí trên bàn ăn lúc đó lúc nào cũng là cứng ngắc lại lạnh như băng.

Bọn họ chưa từng gắp thức ăn cho nhau hay múc canh giúp đối phương, chỉ cắm cúi mà ăn phần của mình cho xong.

Lý Khánh Vân lại không giống như thế, không biết có phải là do đã quen chăm sóc cậu không, cho nên mới nhất nhất từng chuyện dù là nhỏ nhặt cũng muốn đích thân làm cho cậu, chưa từng than vãn nửa lời.

Đổng Kỳ Minh thường suy nghĩ đến cảnh, một ngày nào đó Lý Khánh Vân sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoặc là bản thân cậu cảm thấy phiền phức, nhưng vô luận thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng được chuyện bọn họ phải rời xa nhau.

Lý Khánh Vân hiện tại đích thực là yêu cậu, nhưng Đổng Kỳ Minh lại không dám khẳng định, hai người như vậy có phải là ở bên nhau hay không. . .

Lý Khánh Vân sẽ có lúc ôm cậu, hôn cậu, tỏ ra thân mật với cậu, nhưng mà từ sau đêm hôm đó, bọn họ chưa từng thân mật như thế lần nào nữa.

“. . .tại sao không làm chuyện đó nữa.” Đổng Kỳ Minh do dự hỏi.

Lý Khánh Vât sửng sốt, mất một lúc mới hiểu ra đối phương hỏi cái gì.


“Em vẫn còn nhỏ, không thể làm thường xuyên.”

Lý Khánh Vân tự thấy mình nói vậy cũng có chút chột dạ. Nếu buộc phải thừa nhận thì anh thà nói như vậy, anh không muốn bị những ảo tưởng về chuyện kia của mình kích thích mà làm ra những hành động dọa đến Đổng Kỳ Minh. Anh vẫn luôn dùng áp lực đè nén chính mình, không muốn bức bách Đổng Kỳ Minh, lại không nghĩ thái độ đó làm đối phương hiểu lầm.

“Nhưng mà. . .” Đổng Kỳ Minh ngước mặt, thần sắc hốt hoảng “Chúng ta như vậy. . .thật là đang quen nhau sao? Anh lúc nào cũng như thế. . .một mình làm tất cả, người nhận tất nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng mà lại không biết làm thế nào để đáp lại a.”

“Chỉ cần em ngoan ngoãn là tốt rồi.” Lý Khánh Vân thấp cúi đầu nói “Giống như lúc nãy vậy, ngẫu nhiên gắp thức ăn cho anh, như vậy cũng đủ rồi.”

Ngay lúc đó, di động của Lý Khánh Vân reo lên, anh làm dấu hiệu xin lỗi với Đổng Kỳ Minh rồi nghe điện thoại, nghe người bên gọi ở bên kia nói đến thao thao bất tuyệt. Hai người cứ như vậy mà đứng trong hẻm nhõ ven đường.

Đổng Kỳ Minh nghĩ đến chuyện của hai người, nghĩ đến tình cảm mấy năm nay Lý Khánh Vân dành cho mình, bỗng nhiên hiểu ra, bản thân cũng không mong muốn giấu diếm chuyện tình cảm này, cũng không có cách nào mà tiếp nhận cái gọi là sai trái đạo đức của chuyện đồng tính luyến ái, càng không muốn thừa nhận loại tình cảm làm cậu trầm mê này sẽ không thể duy trì lâu dài, cuối cùng sẽ tước đi hết tất cả mọi thứ của cậu.

Mãi đến lúc Lý Khánh Vân ngắt điện thoại rồi, gọi cậu một tiếng, cậu mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại.

“. . .bắt đầu từ ngày mai, em không cần theo anh đến sở làm nữa. Lúc nãy luật sư Tào vừa mới cho anh biết, phụ thân nạn nhân kia vì muốn ra tay với nhân chứng nên đã bị bắt.”

Đổng Kỳ Minh tùy tiện trả lời, trong đầu vẫn còn quanh quẩn suy nghĩ chuyện của bọn họ. Bỗng nhiên trên tay có cảm giác ấm áp, cậu cúi đầu nhìn, là Lý Khánh Vân nắm tay cậu.

“Em rốt cuộc làm sao vậy?” anh quan tâm hỏi.

Cậu mấp máy môi, rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào. Muốn nói cho anh nghe tình cảm của mình, nhưng rồi lại do dự, cậu thật sự yêu Lý Khánh Vân sao? Hay cái đó là thích? Cậu không biết làm sao để phân biệt hai loại cảm tình đó, chỉ biết là mình thực sự không thể rời xa Lý Khánh Vân, mà đối với anh lại có loại đòi hỏi khát cầu có thể gọi là yêu. . .

Trong lòng một mảnh hỗn loạn, Đổng Kỳ Minh cuối cùng chỉ có thể trầm mặc.

“Em không biết. . .chúng ta, rốt cuộc có phải là đang yêu nhau không. . .” thật lâu sau, cậu rầu rĩ nói.

Lý Khánh Vân im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói “Chúng ta giao hẹn đi, nếu có một ngày cảm thấy mình không thích đối phương, lúc đó phải thành thật nói ra, bình thản mà chia tay. Sau khi chia tay, nếu như em muốn, chúng ta vẫn nhà người nhà như bây giờ. Không cần lo lắng, anh sẽ không đối với em dây dưa.”

Đổng Kỳ Minh ngẩn cả người, nghĩ đến cảnh tượng phải chia tay, lẩm bẩm “. . .em không muốn chia tay. . .”

“Em không muốn chia tay, tức là chí ít em cũng có để ý đến anh, thậm chí là nghĩ đến anh.” Lý Khánh Vân rốt cuộc mỉm cười “Đồ ngốc. . .đó không phải là thích thì là cái gì. Em thích anh, anh cũng thích em, đó chẳng phải gọi là tình yêu sao?”

Đổng Kỳ Minh á khẩu không thể nói được gì. Tuy rằng Lý Khánh Vân lời lẽ nghiêm chỉnh, nhưng cậu lại như cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Em lại vì chuyện như thế mà phiền não sao?”

“Chuyện này rất trọng yếu, em không biết yêu một người là như thế nào. Tuy là thích anh, nhưng nếu chỉ là nhẫm lẫn thì làm sao đây. . .Em vốn trước giờ chưa từng yêu, làm sao biết yêu là cái gì.” Đổng Kỳ Minh oán giận.

Lý Khánh Vân xoa đầu trấn an cậu.

“Em cho là anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Em chỉ là thiếu niên, lại nhỏ tuổi như vậy, lúc cảm thấy thích em thật sự anh không biết nên làm thế nào. . .Nhưng anh sẽ không hoài nghi cảm tình của mình, thích sẽ thừa nhận là thích.” Lý Khánh Vân mỉm cười, ánh mắt nhìn Đổng Kỳ Minh thâm thúy mà ôn nhu.

Anh thấp giọng nói xong, chậm rãi cúi xuống, hôn lên môi Đổng Kỳ Minh.

Đổng Kỳ Minh tránh né một hồi, rốt cuộc đành mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm.

Mấy chuyện liên quan đến thích hay yêu kia, cậu vẫn có dư thời gian để chậm rãi suy ngẫm, cũng không cần phải cố chấp quá mức.

Dù gì Lý Khánh Vân cũng không quá khắc khe. Như lời đối phương nói thôi, chỉ cần có ý muốn vì đối phương làm gì đó, hoặc là có suy nghĩ nỗ lực này kia, cho dù chỉ là một cử chỉ nhỏ bé không đáng kể, cũng đã là một khởi đầu không tệ.

Huống hồ gì, chuyện yêu đương này còn khó khăn phiền toái hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Về phương diện tình yêu này, cậu còn rất nhiều thứ cần học tập ở Lý Khánh Vân, may mà chuyện phiền phức như vậy, cả đời một lần cũng đủ rồi.

Thế là, trong con hẻm nhỏ ven đường, mặc kệ bên ngoài xe cộ chạy tấp nập, thiếu niên nhắm mắt lại, vừa cảm giác rung động trong ngực mình, vừa đưa tay ôn lấy nam nhân đang hôn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận