Mạnh Kỳ càng thêm cảnh giác.
Mình và Tưởng Hoành Xuyên tuy đã trốn vào chỗ kín đáo, chùi sạch hết dấu vết, nhưng không hề kiểm tra khí tức.
Đâu có ngờ người Khâu Phi hẹn gặp lại trốn ở dưới đất, khí tức mỏng manh chẳng khác gì người chết, dù Tưởng Hoành Xuyên có thể Thiên Nhân Hợp Nhất, dù mình có bí pháp, thì cũng đâu có cảm ứng được người ở sâu dưới đất!
Thì ra họ không lộ ra là vì họ nghĩ thực lực không đủ, chờ Khâu Phi tới mới ra tay!
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên nhìn nhau, dù sao cũng đã lộ, quyết định xông ra.
Ba người kia đương nhiên phản ứng cực nhanh, Khâu Phi đập tề mi côn xuống, đánh thẳng về phía Tưởng Hoành Xuyên.
Một bức tường gió xuất hiện, chặn đứt đường lui của Tưởng Hoành Xuyên, buộc hắn phải cứng rắn chống đỡ tề mi côn.
Đương nhiên trong mắt Khâu Phi, Tưởng Hoành Xuyên với khả năng Thiên Nhân Hợp Nhất đáng ngại hơn Mạnh Kỳ.
Tề mi côn đánh tới, không chút nặng nề, mà ngược lại nhẹ nhàng phất phới, lướt đi theo gió, tùy chiêu mà biến, chân khí đều thu liễm hết bên trong, chực chờ bùng nổ.
Tưởng Hoành Xuyên cười mỉm, hắn không chút e sợ bức tường gió, mà còn biến mình thành một phần của nó, theo gió mà động, nhẹ như giấy mỏng.
Tay phải đánh ra, năm ngón tay kết xuất năm lại ấn pháp khác nhau, sau đó năm ngón tay nắm lại, một chỉ thản nhiên điểm ra, trong một chiêu đơn giản là bao hàm biết bao nhiêu biến hóa, thế sự vô thường, biến hóa không đếm xuể, nhưng bản thân lại tự tại vô thường!
Đấu với Khâu Phi cũng là nửa bước ngoại cảnh, Tưởng Hoành Xuyên ngay từ đầu đã dùng toàn lực !
Hai đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đầu đội mũ nhọn, mặt như xác chết, một áo trắng một áo đen hệt như Cửu U Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết, dáng vẻ giống nhau như đúc.
Hai người đều tay không đấu với Mạnh Kỳ, người áo trắng nhảy lên cao, hai tay cùng chụp xuống.
Người áo đen tay trái đưa ngang ngực, tay phải nhẹ bẫng đánh ra, phối hợp cực ăn ý với người áo trắng đang từ trên cao đánh xuống!
Hai luồng chưởng phong chạm vào nhau, tạo thành một cơn lố xoáy, hút hết sinh cơ dương khí xung quanh, âm khí nổi lên, gió lạnh run run.
Mỗi một cọng cỏ, mỗi một tảng đá đều trở thành vật giết người, nếu không để ý, sẽ bị nó công kích.
Trên đời có rất nhiều người chết vì đủ loại lý do ‘trùng hợp’, ví dụ như đạp trúng hòn đá ngã ngửa, gót đập vào một cục đá nhọn, ấy chính là cái gọi là sống chết vô thường.
Diêm La tướng yêu, mỗi một điểm nhỏ bé đều có thể trở thành thứ giết người!
Hai người liên thủ chiêu này, biến hóa tinh diệu, bù đắp cho nhau.
Đây mới thực sự là đệ tử hạch tâm của Sinh Tử Vô Thường tông! Mạnh Kỳ giơ “Thiên chi thương” lên, điện quang chớp lóe.
Hắn quyết định dùng “Thiên chi thương”, Lôi Đình là khắc tinh của vật âm tà mà!
Liên tục chín đao cực nhanh chém ra, “Thiên chi thương” như hóa thành tàn ảnh, đẩy vẹt âm phong, điện mang rực rỡ, cương mãnh, bá đạo, diệt sát âm tà !
Dù không có Tử Lôi kình đi theo, chín làn đao khí cũng hóa thành điện xà, tầng tầng quấn lên nhau, như một con cuồng long bằng điện mãnh liệt bổ lên hai đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông.
Đao khí xẹt qua không khí, nổ một tiếng ầm vang, điện quang lóng lánh không ngừng, cỏ đất quanh đó đều bị đánh cháy đen.
Lo đối phương còn có người hỗ trợ, Mạnh Kỳ quyết định tốc chiến tốc thắng, chỉ cần đánh thủng ra một lỗ, là bỏ chạy ngay.
Hai đệ tử của Sinh Tử Vô Thường tông sợ hãi.
Bạch Vô Thường sử Thiên Cân trụy, nhanh chóng hạ xuống, đứng cạnh Hắc Vô Thường, bốn tay đối ứng với nhau, vẽ ra một nửa hình cung.
Chiêu này vô cùng quái dị, từ bàn tay của Bạch vô thường sinh ra dương khí, chiêu thức cũng là cương mãnh bá đạo, nhưng nếu cẩn thận cảm ứng, sẽ phát hiện bên trong dương khí có ẩn giấu âm khí, hạch tâm của một chiêu thức chí cương lại là chí nhu!
Từ trong lòng bàn tay đối ứng của Hắc Vô Thường lại tuôn ra âm khí, âm phong lại nổi lên, chiêu thức rất mềm mại nhu hòa như nước, nhưng trong hạch tâm, lại giấu chí dương, biến hóa cương mãnh !
Dòng khí xung quanh động theo chiêu thức, tạo thành một khối khí tròn, bên trái là trong sinh giấu tử, bên phải là trong tử giấu sinh, không ngừng chuyển biến, đổi chỗ cho nhau, sinh tử luân chuyển, vô thường xuất hiện.
Chiêu này đã suy diễn ra một sinh tử Thái Cực !
Chiêu này cũng cùng loại với “Âm Dương tam hợp, luân chuyển lẫn nhau” của Mạnh Kỳ, nhưng nó tinh diệu vượt hơn hẳn cái chiêu tự sáng chế kia của Mạnh Kỳ, nó là một trong những tuyệt chiêu của Sinh Tử Vô Thường tông.
“Âm Dương tam hợp” của Mạnh Kỳ là dung nạp Âm Dương, đợi đến khi chiêu thức của hai bên chạm vào nhau, sẽ căn cứ vào tình hình của đối phương để suy diễn ra điểm căn bản, biến đổi tùy theo sự biến hóa của đối phương, còn chiêu này của Sinh Tử Vô Thường tông là mỗi một khắc đều có thể là sinh, cũng có khả năng là chết, đối phó kiểu nào cũng đều là vô thường!
May mà họ chỉ là phòng thủ !
Bùm bùm, điện xà hung hăng bổ vào sinh tử Thái Cực.
Thái Cực xoay tròn, từ sinh chuyển tử, hóa giải lôi đình chi ý trong đao khí, sau đó lại từ tử chuyển sinh, chân khí và dòng khí đều bùng nổ.
Ầm vang !
Sinh tử Thái Cực và lôi quang đao khí đều nổ tan, đất đai, cây cỏ bay tung tóe.
Quy nhất chỉ điểm thẳng vào ngay giữa đầu côn của tề mi côn, ngón tay nhẹ nhàng và cây côn nặng nề nhẹ bẫng chạm vào nhau.
Tiếng gió tiêu tán, chân khí lại thu liễm vào trong, mọi thứ lại trở về như cũ!
Tưởng Hoành Xuyên thu tay phải, tay trái đánh ra một chưởng, chưởng thế cuồn cuộn như sóng, chưởng kình như rồng đất vùng lên, cả mặt đất ầm ầm rung rinh, uy không thể đỡ.
Bất đắc dĩ, Khâu Phi thu hồi côn về phòng thủ.
Phanh !
Tưởng Hoành Xuyên dựa thế bay ngược, thoát khỏi phạm vi công kích của Khâu Phi.
Bên kia, hai đệ tử của Sinh Tử Vô Thường tông h gầm lên một tiếng, định tiếp tục tấn công, thì Mạnh Kỳ đã bứt ra ngoài, bỏ chạy về phía Cẩm thủy, tốc độ cực nhanh.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên tự mình mà chạy, sau lưng là Khâu Phi và đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông đuổi theo, không ngờ hai người lại chạy thành hình cung, dần dần lại hướng gặp nhau.
Mạnh Kỳ và Tưởng Hoành Xuyên nhìn nhau, ăn ý tống cho người kia một chưởng.
Phốc, song chưởng giao kích, thanh âm nặng nề, hai người nương theo chưởng lực, lại tách ra, tốc độ nhanh hơn, cùng phóng xuống nước.
Khâu Phi chậm một bước, đành đứng lại trơ mắt nhìn, hắn không dám xuống nước, vì ở trong nước hắn không phát huy được võ công của mình, sợ bị đối phương xử lý, vô cùng nguy hiểm !
Mắt hắn đầy hận ý.
! ! ! !
Trở lại tiểu viện, Mạnh Kỳ dùng nội lực sấy khô người, hắn đã đoán ra lý do vì sao “Ninh Châu đại hiệp” lại không xuất hiện.
Vì ông ta đã thoát khỏi khống chế một lần, hai đệ tử kia không dám khống chế ông ta trước mặt hắn nữa.
Có lẽ vì lần trước hắn biểu hiện kì diệu quá, khiến hai đệ tử của Sinh Tử Vô Thường tông và Khâu Phi không dám thò mặt ra, đành mang Ninh Châu đại hiệp rời đi.
“Khâu Phi cấu kết tà ma, hay là báo cho Lục Phiến môn, phát động võ lâm chính đạo cùng đối phó hắn.
” Mạnh Kỳ nghĩ.
Tưởng Hoành Xuyên đồng tình: “Nên như thế.
”
Lúc này sắc trời cũng đã hửng sáng, hai người tới Lục Phiến môn, vừa vặn gặp Thanh Thụ bộ đầu Đại Phi.
“Dương Hạ Khâu thị Khâu Phi chết rồi.
” Đại Phi nhìn thấy hai người, gọn gàng thông báo.
Mạnh Kỳ bỗng nghĩ: Giả chết thoát thân, không liên lụy gia tộc !
Nếu như thế, Khâu Phi cũng coi như là người quyết đoán, ngoan độc với cả bản thân.
Tưởng Hoành Xuyên kể lại chuyện đêm qua, Đại Phi cau mày: “Khâu gia cũng thuộc hạng bối cảnh thâm hậu, nếu Khâu Phi giả chết, rất khó liên lụy đến bọn họ, ai, tới hiện trường xem trước đi.
”
Thi thể Khâu Phi là một đống thịt bầy nhầy, thoạt nhìn giống như bị “Ninh Châu đại hiệp” Giết chết, Đại Phi lấy một phần máu thịt, mang đi để nghiệm chứng huyết mạch.
Manh mối lại bị cắt đứt, Mạnh Kỳ lặng lẽ ra khỏi thành, tìm một nơi bí ẩn, bóp nát Luân Hồi phù.
Đã tới thời hạn ước hẹn ba tháng, để tham gia Chân Võ nghi trủng, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư đã lặng lẽ lẻn vào Mậu Lăng, tốt nhất là tiểu tham ăn lại mang theo một hộ vệ mạnh mẽ, xem xem người phía sau màn và Vương Tư Viễn có thể đoán trước hay không!
Hừ, ván cờ tuyệt đối sẽ vượt ra khỏi tầm tay của các ngươi!