Bình thường, Tưởng Hoành Xuyên luôn giống một nông phu, làn da ngăm đen, mặt mày bình thường, mày rậm mắt to, cả người quê mùa, dù y có ở trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, trở thành một phần của tự nhiên, thong dong thoải mái, thì cũng vẫn giống nông phu, chẳng qua chỉ là trở thành một loại nông phu tự tại như kiểu ẩn sĩ mà thôi.
Nhưng bây giờ, sắc mặt y rất tự tin, thong dong, bản lĩnh, cả gương mặt đều bừng sắc, như đổi thành một người khác, một người có đầu óc sâu xa, tính toán kĩ càng, đâu còn chút nào giống nông phu ?
Người là do khí chất, chứ không phải bề ngoài quyết định, Tưởng Hoành Xuyên đã chứng minh rất thực tế điều này.
“Nói rất hay.” Mạnh Kỳ vỗ tay khen ngợi.
Tưởng Hoành Xuyên mỉm cười cảm ơn, nói với Khâu Phi: “Khâu huynh, ngươi không cần sợ, trước khi chưa diệt được ma đầu, chúng ta vẫn còn cần phải ngay cả thủ với ngươi, dù ma đầu có quyết định không giết người nữa, mà chuyển qua hợp tác, thì chúng ta cũng vẫn sẽ không làm gì ngươi, vì như thế sẽ có lợi cho ma đầu mà thôi.”
“Nếu có cơ hội, giết được ma đầu, ngươi cũng vẫn không sao cả, vì Tô hiền đệ sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, ba người kiềm chế lẫn nhau mới là cục diện tốt nhất, nếu chỉ còn ta với hắn, ta e hắn cũng sẽ thấy bất an.
Lời thề nguyên thần không phải là lúc nào cũng chắc chắn, người ta không vi phạm nó chẳng qua chỉ vì chưa đủ ích lợi mà thôi.”
Y nói rất thản nhiên, tỏ rất rõ y và Mạnh Kỳ chỉ là hợp tác tạm thời, cũng vẫn còn tâm tư riêng, để thuyết phục Khâu Phi.
Khâu Phi liếc Mạnh Kỳ.
“Ta chỉ là nói quá lên chút xíu để thuyết phục hắn mà thôi.” Tưởng Hoành Xuyên truyền âm nhập mật cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ mỉm cười, nói thẳng:
“Nhưng ta cảm thấy câu nói cuối cùng của ngươi rất đúng, Văn Khúc Tinh Quân.”
“Văn Khúc Tinh Quân?” Khâu Phi hết hồn.
Y chính là Văn Khúc Tinh Quân ! Văn Khúc Tinh Quân nhiễu loạn cả thế cục Mậu Lăng!
Nụ cười của Tưởng Hoành Xuyên hơi khựng lại, nhưng vẫn không thay đổi, vẫn tự tin thong dong như cũ:
“Ngươi nhìn ra từ lúc nào? Ý ta là nhìn ra ta là Văn Khúc Tinh Quân từ lúc nào?”
Y không chối, mà thản nhiên thừa nhận.
Hai tay y buông thõng, khí thế nội liễm, nhàn tản đứng nói chuyện, nhưng Khâu Phi và Mạnh Kỳ đều biết, bất cứ lúc nào y cũng có khả năng bạo phát.
“Nói thực là lúc đầu ta không ngờ.
Ngươi mời Vương đại công tử ‘Đánh cờ vây’, đấu so bố cục với hắn, kết quả tự mình lại hóa thành một quân cờ, và nhập vào bàn cờ, làm cho vị trí của mình trở nên nhỏ bé, hoàn toàn không tương xứng với vị trí người đứng sau màn, quả thật là ngoài dự đoán của mọi người.” Mạnh Kỳ mỉm cười, không chút nóng nảy, không sợ cũng không giận, như đang nói chuyện với bằng hữu.
“Lúc đó Vương đại công tử có nói, dù ta có lựa chọn như thế nào, phản ứng kiểu nào, thì cũng không thoát khỏi cái bẫy đã giăng ra, lúc ấy ta đã rất khó hiểu, sau này từ từ suy nghĩ, người có thể trở thành mười hạng đầu Nhân bảng sao có thể dễ xúc động tới như vậy? dễ lỗ mãng tới như vậy? ngay cả để cho nói mấy câu cho hoàn chỉnh cũng không cho ta?”
Tưởng Hoành Xuyên mỉm cười gật đầu: “Lập một cái bẫy, quan trọng nhất ở hai người: kẻ bị hãm hại và khổ chủ.
Nếu khổ chủ là người tạo bẫy, thì người bị hãm hại dù kiểu nào cũng sẽ bị rớt vào, chỉ cần bố trí hoàn cảnh hơi giống thực một tí là đủ thừa cơ hội để giết kẻ bị hãm hại, sau đó đổ thừa là mình đã quá xúc động.”
“Nếu lúc đó ta không tới Thính phong tiểu trúc, mà quay về nhà, e là cũng sẽ nhìn thấy trong quan tài có thêm một cái xác, sau đó khổ chủ xông đánh tới tận cửa có phải không?” Mạnh Kỳ cảm thán, “Nếu không thể giết ta ngay tại hiện trường, ngươi cũng có thể thuận thế biến chiến tranh thành tơ lụa, lấy thân phận khổ chủ ngay cả thủ với ta, nhét ta vào trong bàn cờ.”
Khâu Phi nghe rất chăm chú.
Tưởng Hoành Xuyên cười gật đầu: “Không sai.”
Y cực kì tự tin, không chút cảm thấy áp lực khi bị Mạnh Kỳ và Khâu Phi lật mặt.
“Tới lúc Đại Giang bang hương chủ Sở Quan tự sát, ta mới dám chắc chắn ngươi ở trong nhóm bày ra mọi thứ, nhưng không hề nghĩ ngươi chính là Văn Khúc Tinh Quân.
Lúc ấy, chắc ngươi cũng không ngờ ta lần ra được tới Sở Quan đúng không?”
Tưởng Hoành Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, ta không ngờ ngươi làm cho tên bán tượng kia nhớ ra được Sở Quan, nếu không ta đã sớm giết tên đó rồi, ta lại có thêm một kinh nghiệm, chỉ có người chết mới không làm lộ bí mật.
Sau này, ta quyết không để mình sai sót như vậy nữa.”
“Ngươi là thừa lúc chúng ta đi tìm Đại thanh thụ, dùng truyền âm nhập mật báo cho thuộc hạ?”
“Ừ.
Vốn là định để cho Sở Quan đào tẩu , nhưng lúc đi ra lại đổi ý, định làm cho các ngươi bị rối, kích thích Vương đại công tử.”
“Các ngươi sau khi tỉnh táo lại chắc chắn sẽ nhận ra cái câu ‘Văn Khúc Tinh Quân sẽ báo thù cho ta’ là quá sức lộ liễu, như cố ý hãm hại người khác, vì bình thường chẳng ai làm lộ mình như thế đúng không? Nên Văn Khúc Tinh Quân sẽ không còn bị các ngươi nghi ngờ, còn Vương đại công tử liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu quỷ kế này, sẽ hiểu là ta đang khiêu khích hắn, khích, tâm ý đánh cờ sẽ càng thêm hừng hực, sẽ chuyển lực chú ý sang đây, xem nhẹ những chuyện khác.”
Mạnh Kỳ cảm khái: “May mà lúc đó ta tự nhiên tỉnh táo, nghĩ thấu cạm bẫy, hôm sau lúc ngươi tới nhắc nhở ta, là ta chắc chắn ngay ngươi có vấn đề , mới tương kế tựu kế, để xem ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, ta tuyệt đối không tin đấu bố cục với Vương đại công tử là mục đích thật sự của ngươi.”
“Thì ra ngươi đã nghi ngờ ta sớm như vậy, ta còn tưởng giao tình của chúng ta đã thêm sâu sắc, làm việc đã thêm ăn ý, không ngờ ngươi thâm sâu như vậy, suýt nữa đã bị ngươi giấu giếm thành công.” Tưởng Hoành Xuyên hít một hơi, giọng khen ngợi.
Đương nhiên, đời người như hí kịch, toàn dựa vào biểu diễn kỹ xảo mà thôi......!Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
“Qua chuyện Khâu huynh, Bát Thủ Thiên Long, ta nhận ra Đông Dương biệt phủ mới là mục tiêu thật sự của ngươi, nhưng mãi vẫn chưa hiểu được vì sao ngươi lại chắc chắn mình sẽ thành công như thế? Vì sao một chuyện đơn giản, lại biến thành phức tạp, kéo đám Vương đại công tử, Thanh Dư vào làm gì?”
“Đúng vậy, để làm gì?” Tưởng Hoành Xuyên đầy chế nhạo.
Mạnh Kỳ nhếch khóe môi: “Tới khi Nhậm lâu chủ thở dài bảo với ta có bằng hữu đột tử, mà mình lại bất lực, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Có lẽ quan hệ của mấy ngườiBát Thủ Thiên Long, Vân Lĩnh tam ưng với Nhậm lâu chủ không phải là bình thường, nếu ra tay một mình, ngươi sẽ dễ bị lộ ra, sẽ bị ngoại cảnh cường giả uy hiếp, cho nên ngươi mới giở trò, mời các cao thủ Nhân bảng, nhất là Vương đại công tử tới đây, như thế Nhậm lâu chủ mới sợ ném chuột làm vỡ đồ, không dám ra tay.”
“Còn ngươi thì giả vờ ra vẻ đấu bố cục với Vương đại công tử nhưng kì thực là dời sự chú ý của hắn sang chỗ khác, che dấu mục đích thật sự của mình, sau đó giết Khâu huynh, giết Bát Thủ Thiên Long, để lấy hai mảnh ấn còn lại, đoạt đồ trong nội phủ.”
Tưởng Hoành Xuyên không còn cười nữa:
“Đáng tiếc, ngươi hiểu được đã quá muộn.”
“Một âm mưu thành công hay không, quan trọng nhất là phải biết che giấu mục đích chính, chỉ cần làm tốt được điểm này, những cái khác đều chỉ còn là việc nhỏ không đáng kể, không cần phải làm cho hoàn hảo, cũng chẳng cần phải xảo diệu cái gì.”
Đây chính là tâm đắc của Văn Khúc Tinh Quân về sắp đặt bố cục, lập âm mưu.
Mạnh Kỳ không hề đổi sắc: “Ngươi bố trí cạm bẫy để giết ta, nếu không giết được thì biến ta thành quân cờ, để thu hút sự chú ý của Vương đại công tử, sau đó làm hắn hiểu lầm ngươi là thủ hạ của Nhậm lâu chủ, để hắn tưởng Nhậm lâu chủ mới chính là Văn Khúc Tinh Quân.”
“Người quyết định ở đây chính là ‘Cực quang điện kiếm’ Tiêu Trấn Hải.
Một cái bẫy mà tới mấy mục đích, không hổ là Văn Khúc Tinh Quân.”
“Ngươi khiến ta nghi ngờ Nhậm lâu chủ, nhưng nếu không phải “Thế ngoại kì ông” Nhậm Bình Sinh biết ta từng thụ chiêu, nhắc tới Cù cửu nương, e là ta đã thật sự nghi ngờ ông ấy.”
Khâu Phi nghe mà vã mồ hôi lạnh, may mà lúc mình lang bạt giang hồ không gặp phải Tính Tẫn Thương Sinh và Văn Khúc Tinh Quân, nếu không hẳn đã mất mạng mà còn chẳng biết kẻ thù là ai !
Hô, Tưởng Hoành Xuyên thở hắt ra: “Ngươi thông minh hơn ta tưởng.”
“Ta chỉ là có một điểm khó hiểu, đã quen nhau nhiều ngày như vậy, ta tin rằng ngươi không phải loại người lãnh khốc vô tình, sao ngươi nhẫn tâm giết được Tưởng Đạp Ba?” Mạnh Kỳ thở dài.
Gương mặt lúc chết củaTưởng Đạp Ba hoảng sợ thì ít, mà không thể tin được thì nhiều!
Nét mặt Tưởng Hoành Xuyên trở nên phong phú, vừa tiếc hận, vừa thống hận, lại vừa bi thương: “Nó phản bội ta, chỉ vì thua nợ ít tiền, mà bán một phần bí mật cho Nhậm Bình Sinh ! Vốn ta định là ở Đại Hưng, xây nhà tĩnh cư, ngồi cười ruồi xem Vương đại công tử đánh cờ với không khí, dùng đủ mọi việc phát sinh mỗi ngày của Mậu Lăng để che dấu mục đích chúng ta giết Bát Thủ Thiên Long, giết Khâu huynh.”
“Ta có một phần cơ duyên nhưng lại ở Đại Hưng, như vậy, không ai có thể nghĩ mục đích gây rối loạn ở Mậu Lăng là Đông Dương biệt phủ !”
“Đáng tiếc, nó lại phản bội ta, bị Hỏa Đức phát hiện, một phong thư khiến ta chạy về Mậu Lăng, bất đắc dĩ, ta phải xử lý quân cờ đã bị lộ này, lại còn tự mình ra trận, làm cho mọi người bị dời chú ý, một bên dùng Tô hiền đệ ngươi quang minh chính đại đi tìm hiểu Khâu huynh, tìm Bát Thủ Thiên Long.”
Mạnh Kỳ thở dài: “Thì ra là vậy.”
“Ta đã đoán Tưởng huynh là Văn Khúc Tinh Quân, nhưng mà nếu chỉ có một mình ngươi ở chỗ sáng thì không đủ, phải có người khác ở trong tối hỗ trợ cho ngươi, như thế ngươi mới giấu được mục đích thật sự của mình thành công.”
“Chỉ cần ngươi lấy thêm một phần cơ duyên nữa, nhất định Vương đại công tử sẽ biết ngay, chỉ khi ba phần cơ duyên đều không ở trong tay ngươi, ngươi mới có thể lặng lẽ mở nội phủ.”
Mạnh Kỳ cười: “Bây giờ, Tưởng huynh nãy giờ vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện với chúng ta, đã chứng minh phán đoán đó của ta.”
Khâu Phi giật mình, nhìn Mạnh Kỳ: “Ý ngươi là......”
“Đúng, lão Chung đầu chính là minh hữu của Tưởng huynh!” Mạnh Kỳ nhìn chằm chằm Tưởng Hoành Xuyên.
Tưởng Hoành Xuyên vỗ tay cười: “Giỏi lắm, rất giỏi, nhưng không phải minh hữu, mà là đồng bạn.”