Phanh phanh phanh, từng bông hoa pháo nở tung, ngàn muôn đóa hoa với đủ sắc màu rực rỡ tranh nhau khoe sắc, báo hiệu trừ tịch đã qua, năm mới đã tới.
Trong đại sảnh Hưng Vân trang hoàn toàn tĩnh mịch, năm đó Tô Vô Danh tọa tử quan ba năm, một kiếm trảm Phá Thiên nhân, kiếm quang tung hoành trăm dặm, tiến thẳng vào ngoại cảnh, chấn động cả giang hồ, nhưng từ sau lúc đó, bao nhiêu năm qua chưa từng có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa.
Vốn Hà Cửu chiếm vị trí đệ nhất Nhân bảng đã rất nhiều năm, khiến những người tới dự hôm nay đều nghĩ chắc y sẽ bắt chước người đi trước, đương nhiên, bao nhiêu năm mới ra được một Tô Vô Danh, nên mấy người Bạch Văn Viễn và Mễ Tử Kính đều nghĩ Hà Cửu không thể nào có khả năng đột phá thẳng như vậy, mà sẽ giống Bạch Thất Cô dừng lại ở nửa bước hoàn mỹ, điều chỉnh lại cơ thể và trạng thái tinh thần lên mức tốt nhất, một hai năm sau mới tấn chức, không ngờ, chẳng những không chỉ Hà Cửu một bước đăng “Thiên”, Tính tẫn thương sinh cũng làm tương tự!
Nhân bảng thời này quả thật là đáng sợ! Thời Tô Vô Danh cũng không có được chuyện một lần tấn chức hai người!
“Chúc mừng thiếu trang chủ, Vương công tử một bước đăng ‘Thiên’.
“Công Dương Hạo mỉm cười, đứng dậy chúc mừng.
Ông vẫn còn cảm kích một kiếm cuối cùng kia của Vương Tư Viễn.
Hồng Tiềm, Tiền Giai cũng đứng dậy, chắp tay: “Chúc mừng Hà thiếu trang chủ, Vương công tử đánh vỡ Thiên Nhân.
“
Sau hôm nay, Hà Cửu và Vương Tư Viễn sẽ không còn là cao thủ nhân bảng, mà là ngoại cảnh cường giả, hùng bá một phương .
Đám Mạnh Kỳ cũng đứng dậy chúc mừng, Hà Cửu cười rất vui vẻ, cho người mang đồ ăn lên, Hưng Vân chi yến theo nghĩa đen thực sự bắt đầu, nhưng trên thực chất Hưng Vân chi yến đã chấm dứt.
Sau khi xem xong ca múa, thái tử Triệu Khiêm cáo từ ra về trước nhất, cùng Ngụy Cao và Phổ Hiền trai Hoa Nghiêm thần tăng rời khỏi.
Sau đó là “Phật tâm chưởng” Huyền Chân.
Có người đi đầu, khách mời cũng lục tục tiếp đó đứng dậy cáo từ.
Giang Chỉ Vi đi tới, giọng cảm xúc nói với Mạnh Kỳ: “Không ngờ vị trí của ta trên Nhân bảng tăng lên hai bậc như thế này.
“
Mới vừa trước, trên cô chỉ có “Đại La yêu nữ” Cố Tiểu Tang , nhưng so với những người vì đột phá mà rời bảng này, cô muốn mình tự tay chiến thắng, từng bước một đi lên hơn.
“Có gì đâu, sau này lên Địa bảng vượt qua họ là được!” Mạnh Kỳ nửa ghẹo nửa khát khao.
Giang Chỉ Vi gật đầu: “Thấy họ tấn chức, ta cũng có chút cảm ngộ, muốn tĩnh tu một thời gian, tìm con đường riêng cho mình.
“
“Ta định trở về Tẩy Kiếm các, tiểu hòa thượng, ngươi đi đâu?”
“Ta cũng chuẩn bị tĩnh tu, mà tĩnh tu thì ở đâu cũng như nhau, có muốn ta tới cạnh Tẩy Kiếm các xây nhà ở đó không?” Mạnh Kỳ đùa.
Nếu Tẩy Kiếm các không phải xa tuốt tận Tây Bắc, hắn thật sự là có tâm tư này, tiếc là lại quá xa xôi, chờ mình mở khiếu thứ chín, sẽ tới đó du lịch vậy.
Giang Chỉ Vi mỉm cười: “Nhớ trả đủ thuế đất.
“
Cô nhìn ra Mạnh Kỳ thật sự đang cần tĩnh tu, nên không rủ hắn đi cùng mình, trở về Tẩy Kiếm các.
“Sau hôm nay ta sẽ lén trốn ra khỏi Dĩnh thành, dù ‘Thần thoại’ có muốn tìm người trút giận cũng không tìm ra được......!“ Mạnh Kỳ kể lại chuyện về “Thần thoại”, kết luận: “Tiếc là không cho bọn họ một bài học được.
“
Hắn kể chuyện đều là truyền âm, để mọi người không nghe thấy.
“Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
“ Giang Chỉ Vi cười, lấy câu của Mạnh Kỳ trả lại cho hắn.
Hai người nói chuyện một lúc, chờ Hồng Tiềm và Công Dương Hạo rời đi, mới rời khỏi.
Mạnh Kỳ đang định về thiên viện đi ngủ, thì thấy Vương Tư Viễn thong thả tới chỗ hắn.
“Tô Mạnh, khụ khụ, ngươi sắp có một kiếp nạn.
“ Vương Tư Viễn vừa ho vừa nói.
“A?” Mạnh Kỳ rùng mình, nhìn chằm chằm Vương Tư Viễn, chờ y nói hết.
Nhưng Vương Tư Viễn lại bình thản quay người bỏ đi: “Không thể nói cụ thể, Thiên Cơ không thể tiết lộ.
“
Mịa, rõ ràng là muốn ăn đòn! Mặt Mạnh Kỳ giật giật, dù có là một tên thần côn đầu đường xó chợ sau khi hư ngôn dọa người cũng sẽ nói ít chi tiết, bày vài cách giúp trốn họa tránh tai để kiếm tiền, ai như cái tên khốn này, không đầu không đuôi nói xong bỏ đi, để người ta vừa sợ vừa không hiểu!
Mạnh Kỳ định dí theo hỏi cho rõ, nhưng Vương Tư Viễn quá nhanh, nháy mắt đã ra khỏi đại sảnh, cùng Vương Duệ Chi bỏ đi.
“......!Rốt cuộc là kiếp nạn khỉ gì mới được?!” Mạnh Kỳ chửi tục, nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra .
............
Yên Vũ sơn ở ngay cạnh Hưng Vân trang, thái tử Triệu Khiêm, Hoa Nghiêm thần tăng và Phùng Cao đi một lúc đã tới chân núi.
Bỗng nhiên, trên núi rung chuyển, đá to lăn xuống, làm xung quanh khói bụi mịt mù.
Đám thị vệ đã có nhiều người bị đá to đè nghiến.
Hoa Nghiêm chắn trước mặt Triệu Khiêm, khiếu huyệt ẩn có kim quang bốc lên, tụ thành hình Kim Thân Phật Đà hư ảo sau lưng ông ta, tiếng phật hiệu vang vọng giữa không trung.
Tay ông ta kết Bảo Bình ấn, Phật tướng sau lưng cũng kết ấn y hệt, hai cái ấn cùng lúc đánh ra.
Phật quang rực rỡ, kình khí tung bay như sóng nước đập thẳng vào khối đá to như ngọn núi nhỏ đang từ trên rơi xuống.
Oanh!
Khối đá to vỡ vụn, hóa thành mưa đá đầy trời, bên trong lấp loáng những đốm sáng vàng phật quang.
Chân Hoa Nghiêm ngập trong đất đá, một bóng người bay vụt ra, dừng lại cách đó không xa, ngọn núi nhỏ vừa rồi chính là do một quyền của y tạo thành!
Y rơi xuống, ngọn núi rung động càng thêm mãnh liệt.
Y đeo một cái mặt nạ, vẽ hình “Sơn Nhạc chính thần”.
Ngụy Cao biến sắc, cảm nhận được có sát ý nhắm tới, đồng thời có kiếm khí làm nhiễu loạn tâm thần.
Hai tay lão chụp một cái, những làn sóng gợn tràn ra, lan tới đâu, đá to vỡ vụn tới đó.
Đương!
Một thanh kiếm đột ngột xuất hiện, điểm vào gợn sóng, đánh nó tan tành.
Người cầm kiếm cũng đeo một cái mặt nạ quỷ dị, vẽ hình “Bắc Đẩu tinh quân” trong hí kịch.
Mỗi một kiếm của y đều làm cả người Ngụy Cao run rẩy, nhanh chóng bị rơi xuống hạ phong.
Thị vệ và tăng nhân nhanh chóng bao quanh Triệu Khiêm để bảo vệ y.
Bỗng vũ khí trong tay thị vệ đều tuột khỏi tay họ, bay ra, rồi xoay ngược lại, ghim vào cổ họng của họ và các tăng nhân cạnh đó.
A! a! a! những tiếng kêu vang thảm thiết, thị vệ và tăng nhân không ngừng ngã xuống.
Một nữ tử quý phái từ sau núi bước ra, tay bấm liên tục, bắn ra những tia chi khí sắc bén như đao, tung hoành vô địch, khiến thị vệ tăng nhân thi nhau ngã xuống như đang phạt cỏ dại, không có ai kịp phóng ra tín hiệu cầu viện.
Nữ tử này cũng đeo mặt nạ, Kim Hoàng Tây Vương Mẫu!
Triệu Khiêm bị bất ngờ đứng ngớ ra, một bóng đen bất ngờ nhảy ra, quanh người toàn là ma khí, vô cùng tà dị.
Ma ảnh chụp thẳng vào nguyên thần của Triệu Khiêm Nguyên Thần.
Mi tâm Triệu Khiêm lóe ánh sáng vàng, chống lại ma ảnh.
Triệu Khiêm rút kiếm, ngọn núi đang lắc lư như bị khựng lại trong tích tắc, chính là kiếm pháp trong [ Kinh Thế thư ].
Kiếm quang vung ra, ma khí bị khống chế, từ từ tiêu tán, lộ ra thân ảnh bên trong, cũng đeo một cái năm nạ, là người năm đó đã phản bội lại Ma Chủ, dấn thân vào Thiên Đình, “Đại Tự Tại Thiên Tử”!
Tuyệt học của người này chưa bao giờ lưu truyền ra ngoài, không có ai biết, trong “Thần thoại” cũng vậy, phải dùng thần công khác để thay thế.
Kiếm và song trảo vừa giao nhau thì dính chặt vào nhau, kình lực theo thân kiếm ào ạt tràn vào “Ma ảnh”.
Không chỉ vậy, chân khí trong người Triệu Khiêm cũng không ngừng bị hút ra ngoài, cả cơ thể như muốn vươn tới, dựa vào kẻ địch.
Triệu Khiêm hốt hoảng, nếu cứ như vậy, y sẽ bị hút thành thây khô.
Nhưng “Kinh Thế thư” không phải tầm thường, hoạn quan Ngụy Cao tuy chỉ luyện được chút da lông bên ngoài cũng đã có được chiến lực mạnh mẽ.
Trong nguy hiểm, chân khí trong người Triệu Khiêm hóa thành những làn sóng gợn, chấn tan cả ma khí lẫn lực hút.
Ma ảnh cười quái dị, chân khí của gã thay đổi, khiến Triệu Khiêm thấy mình như chìm vào cực lạc, vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái, còn sướng hơn cả hoan ái với nữ nhân!
Hạ thể nhanh chóng bắn ra, nước mắt nước mũi cũng trào ra, sắp phải hư thoát mà chết, cả cơ thể cũng không còn khống chế được, bị hút dần về phía ma ảnh.
“Thiên Ma cực lạc”!
“A Di Đà Phật......!“
“Hình như ta nghe......!“
Thời khắc nguy cấp, nguyên thần Triệu Khiêm toát ra phật quang, một hạt Lưu Ly Xá Lợi tử hiện lên ở mi tâm, giữ lại cơ thể, ngăn cách cực lạc, xung quanh trở nên thanh tịnh, Thiên Ma không thể xâm nhập.
Ngay lập tức, Triệu Khiêm bắn tín hiệu cầu cứu.
Tín vật bay lên không trung, nổ bung một đóa hoa vàng óng ánh.
Nó cũng xua sạch màn che, khiến cảnh chiến đấu hiện ra rõ mồn một vào mắt mọi người đang ở Hưng Vân trang cách đó không xa.
“Thái tử? Thần thoại?” Ngân Chương bộ đầu Tiền Giai nhìn thấy, vội bay qua cứu viện.
Hà Cửu hực lên chiến ý, vui vẻ nhào lên, cùng Công Dương Hạo hóa thân thành kiếm khí, bay tới.
Mạnh Kỳ chưa nhìn thấy rõ, nhưng nghe được lời thì thào của Tiền Giai.
“‘Thần thoại’ tập kích thái tử?” môi hắn giật giật, “Không lẽ ‘Thần thoại’ tưởng thái tử đã lấy được ‘Chân Hoàng tỉ’?”
“Tấn vương có thò tay trong đó không?”
“Hắn có liên quan gì với ‘Thần thoại’ hay không? Nếu không sao Thần thoại lại cho là Triệu Khiêm đã lấy được, ra tay với Triệu Khiêm?......!“
“Di, thần thoại có ngoại cảnh này, sao lúc ở Loạn Phần cốc lại chỉ có lão Chung đầu động thủ, để Tư Không Đồ trốn thoát?”
Mạnh Kỳ vừa xem vừa không ngừng suy nghĩ.
Mạnh Kỳ nhìn quanh, trong trang chỉ còn lại người hầu với nha hoàn.
“Không có cao thủ ở trong trang ......!“
“Không có cao thủ ở đây!” đột nhiên hắn nhớ tới lời nhắc nhở của Vương Tư Viễn:
Ngươi sắp có một kiếp nạn!
Tranh! hắn rút đao ra.
Xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm, thò tay không thấy năm ngón.
Lang vương?